Lần được gặp Bác không thể nào quên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Vẫn đánh chiếc quần đùi tiếp khách dù tấm ván kê dưới tán cây châu đặc những kiến vàng. Nhìn cử chỉ rất “già làng” ấy, tôi những tưởng Đinh Thắng vốn lớn lên “từ gốc cây rừng”, hóa ra ông nguyên là một Trung tá quân đội, nghỉ hưu từ năm 1985.
Đinh Thắng tham gia du kích mật từ năm 16 tuổi rồi thoát ly, vào bộ đội năm 1951. Năm 1954, ông được tập kết ra Bắc… Ra đi từ làng Đê Ta (xã Kon Chiêng- huyện Mang Yang) nhỏ bé, nay lại trở về ngôi làng hãy còn xa với cuộc sống ồn ã ngoài kia- có lẽ bởi vậy mà trong ông hãy còn đầy ắp những quá khứ. Chẳng phải gợi, ông đã kể ngay cho chúng tôi nghe kỷ niệm được gặp Bác Hồ…
Già làng Đinh Thắng kể những kỷ niệm được gặp Bác Hồ. Ảnh: Ngọc Tấn
…Năm 1960, tôi đóng quân ở Vĩnh Phú rèn luyện để chuẩn bị đi B. Anh em nào thì tập mang gạch leo dốc, nào thì bơi vượt sông… Lớn lên từ rừng, sáu-bảy tuổi đã quen với chiếc gùi trên vai, tôi chẳng coi những chuyện đó ra mùi gì, lòng chỉ vẩn vơ ao ước một điều: Giá như trước khi trở về Nam chiến đấu mình được gặp Bác, được Bác chỉ bảo cho thì quý biết bao? Thực ra thì trước đó tôi đã được thấy Bác hai lần nhưng chỉ từ xa. Quả nhiên là “cầu được ước thấy”. Bác đã đến với chúng tôi như giữa cơn mơ…
Buổi sáng hôm đó chúng tôi vừa ăn cơm sáng xong đang chuẩn bị ra thao trường thì Bác đến. Cùng đi với Bác có Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Điều không ngờ khiến tôi như bị điếc, không nghe thấy đồng chí Đại đội trưởng đang luýnh quýnh ra lệnh tập hợp đơn vị. Thấy vậy, Bác xua tay: Các chú cứ quây quần lại đây. Biết các chú sắp trở về quê hương chiến đấu, Bác với chú Văn đến thăm thôi.
Cử chỉ thân mật của Bác khiến chúng tôi tranh nhau xúm lại. Bác trìu mến nhìn khắp lượt rồi hỏi:
- Ở đây có chú nào là người dân tộc thiểu số?
Anh em cùng đưa mắt về phía tôi, ra hiệu lại gần Bác. Tôi lúng túng di từng bước, thập thò sau lưng đồng chí Đại đội trưởng. Thấy vậy; Bác bước đến nắm tay tôi kéo lại gần Người, bảo:
- Chú chớ có rụt rè như thế. Bác cũng là dân tộc đây thôi. Dân tộc Kinh!
Anh em đơn vị cùng cười vui vẻ. Bác nói tiếp:
- Đồng bào ta, dù dân tộc gì cũng là anh em một nhà, cùng bình đẳng xây dựng đất nước. Chính phủ đang nỗ lực để đồng bào miền núi tiến kịp miền xuôi…
Rồi Bác nói chuyện. Người nói về tình hình thế giới, tình hình miền Nam; dặn dò chúng tôi về trong đó phải làm gì, việc nào trước, việc nào sau… tỉ mỉ và chân tình như người cha với đàn con trước lúc lên đường… Chúng tôi ai cũng lặng đi vì xúc động. Kết thúc cuộc nói chuyện, Bác hỏi:
- Các chú sắp được Đảng, Quân đội cử đi làm nhiệm vụ lâu dài, khó khăn và gian khổ. Ai có nguyện vọng gì cứ mạnh dạn đề đạt với Bác?
Anh em chưa kịp nói thì tôi đã nhanh nhảu:
- Thưa Bác, sao Bác không lấy vợ đi ạ?
Anh em đơn vị ai cũng ngơ ngác trước câu hỏi của tôi. Đại đội trưởng trừng mắt ra ý bảo: “Sao cậu lại hỏi ngớ ngẩn thế hả?”. Bấy giờ tôi cũng biết là đã lỡ miệng, tự véo tay vào đùi mình “Trời ơi, chẳng biết sáng nay ăn phải cái gì mà cái lưỡi mình lại bật ra cái câu vô duyên đến thế”. Thấy tôi mặt tái đi vì sợ hãi, Bác vỗ vai tôi cười lớn:
- Không sao, chẳng phải chú mà nhiều người cũng đã hỏi Bác điều ấy. Cảm ơn chú đã quan tâm đến đời tư của Bác. Nhưng Bác chưa lấy vợ là vì đồng bào miền Bắc còn khó khăn thiếu thốn, lại đang ra sức lao động sản xuất để ủng hộ miền Nam. Đồng bào miền Nam thì đang đau khổ dưới ách xâm lược của đế quốc Mỹ và tay sai bán nước. Chờ ngày đất nước thống nhất, Nam Bắc sum họp một nhà, khi đó Bác sẽ lấy vợ. Tuổi già thì lấy vợ già, còn trẻ thì lấy vợ trẻ, lo gì phải không các chú?
Tất cả anh em đơn vị cùng ồ lên vui vẻ. Tôi- lúc đó như được cởi sợi dây nãy giờ đang thít chặt, lòng rưng rưng: Không thể ngờ là Bác lại giản dị và bao dung đến thế!
…Chỉ được hơn một tiếng đồng hồ ở bên Bác, vậy mà gần 50 năm rồi mình vẫn thấy như mới hôm qua đây…
Già làng Đinh Thắng chùng giọng trầm ngâm. Khuôn mặt ông như chợt già thêm mấy tuổi…
Ngọc Tấn

Có thể bạn quan tâm