(GLO)- Đến tổ 1, phường Chi Lăng, TP. Pleiku (Gia Lai), hỏi thăm gia đình ông Nguyễn Trường Sáu, tôi nhận được không ít những lời ngợi khen của bà con chòm xóm dành tặng ông.
Ông Sáu đón tôi ngay ở cửa với nụ cười rạng rỡ: “Cô thông cảm, nhà chật chội và bừa bộn quá”. Tôi cũng cười, đưa mắt nhìn khắp lượt căn phòng, dừng lâu hơn ở những tấm bằng khen và tấm ảnh chân dung, trong hình là một phụ nữ còn trẻ và rất ưa nhìn. “Nhà tôi đấy, chụp hồi mới đi bộ đội- thoáng cái giọng ông Sáu đượm nét buồn- Bà ấy mất hồi năm 1991, bị tai nạn giao thông, để lại tôi với 6 đứa con nhỏ, đứa lớn mới 13, đứa nhỏ mới lên 2. Giờ thì chúng nên người cả rồi…”.
Ông Sáu và các con. Ảnh: Thái Bình |
Vậy là, xen lẫn trong tiếng húng hắng ho và những tiếng thở dài rất nhẹ, ông Sáu ngồi kể cho tôi nghe câu chuyện của cuộc đời mình. Ông Sáu quê ở xã Duy Hòa, huyện Duy Xuyên (Quảng Nam), 16 tuổi đã tham gia du kích xã. Năm 1966, khi du kích xã ông kết hợp với lực lượng bộ đội đánh giặc trên sông Thu Bồn, ông Sáu có mặt ở cả 3 trận đánh, đến trận cuối thì bị thương ở cánh tay trái, bị địch bắt, giam cầm tại nhà giam Non Nước. Những ngày bị giam cầm, ông Sáu chịu mọi cực hình, từ cột chặt tay chân rồi đưa lên quay điện, bị địch cho uống nước xà phòng rồi đứng giậm lên người cho đến các tra tấn bằng dùi cui, gậy gộc, nhưng ông vẫn kiên định một lòng theo cách mạng.
Đến tháng 8-1968, kẻ địch chuyển ông đến Trại giam Phú Quốc với vô vàn những đòn tra khảo dã man. Cứ như thế đến tháng 3-1973 thì ông và các anh em đồng chí, đồng đội có được tự do trong lần trao trả tù binh tại Bình Long- Phước Long. Ra tù, ông về nhận công tác ở Tỉnh đội Quảng Nam, sau một thời gian, vì sức khỏe yếu, ông ra quân; năm 1976 thì lập gia đình. Vợ ông là người bạn thuở nhỏ, cùng đơn vị công tác và cũng là thương binh.
Thấy cuộc sống của gia đình quá khó khăn, năm 1980, vợ chồng ông dắt díu nhau lên Gia Lai lập nghiệp, bắt đầu từ việc làm thuê làm mướn. Năm 1982, hai vợ chồng bàn nhau vay tiền ngân hàng, được 4 ngàn đồng, mua 4 con bò về nuôi trong niềm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp, rằng rồi đây kinh tế gia đình sẽ khá hơn, con cái lớn khôn, vợ chồng bớt khổ. Đến khi ông có đủ tiền để dựng một mái nhà nhỏ, mua được ít đất để trồng cà phê và đàn bò cũng bắt đầu cho thu lợi thì vợ ông đột ngột ra đi. Ngày ấy, nhìn ông một nách chăm lo cho 6 con nhỏ nheo nhóc, ai cũng thương cảm, có người còn khuyên ông đi bước nữa. Không phải là không có người thương và chấp nhận hoàn cảnh của ông, nhưng sau nhiều đêm không ngủ, cuối cùng ông vẫn một quyết định tự mình nuôi con khôn lớn, trong một niềm thương nhớ vợ khôn nguôi. Vậy là mình ông đóng hai vai, vừa là cha vừa là mẹ trong việc nuôi dạy con cái.
Khó khăn, vất vả thì nhiều nhưng cứ nhìn các con ngoan ngoãn, chăm lo học hành là lòng ông lại vui gấp bội. 6 đứa con của ông, một đứa không may mệnh yểu, 5 đứa còn lại nay đều đã trưởng thành, 4 đứa đã được ông gây dựng gia đình, cậu út hiện đang là sinh viên Trường Đại học Tôn Đức Thắng, TP. Hồ Chí Minh.
Giờ đây, ông Sáu thấy mình thật thanh thản. Gian nhà nhỏ của ông lúc nào cũng ăm ắp tiếng cười của cháu nội, tiếng gửi thưa của con dâu và những 4 người con trai. “Tôi cho chúng ra ở riêng cả từ lâu rồi, đứa nào cũng cho bằng nhau, gồm một mảnh đất mặt đường quốc lộ 14 diện tích khoảng hơn 300 m2 và 100 triệu đồng; còn một ít thì để dưỡng già và nuôi thằng út, vậy là cũng đã toại nguyện rồi”- ông Sáu nói. “Thế sao bác không tìm một người để dựa lúc tuổi già”- tôi hỏi rồi mới nhận thấy mình lỡ lời khi nghe ông bộc bạch: “Tôi già rồi, lại ốm đau luôn, sợ làm khổ người ta. Mà thêm người, thêm việc, tôi sợ mình không kham nổi, lại làm khổ con cái…”. Nói rồi ông nhìn tôi cười- tiếng cười như có gió…
Thái Bình