Chính trị

Bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng

Cuộc thi chính luận bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng

Phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là có tội với dân tộc - Kỳ 1: Xuyên tạc lịch sử, chia rẽ nội bộ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Một trong những âm mưu và hoạt động “diễn biến hòa bình” nhằm chống phá nước ta của các thế lực thù địch, phản động là phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Chúng coi đây là “đột phá khẩu”, là con đường ngắn nhất, hiệu quả nhất để xóa bỏ thành quả cách mạng và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, hướng Việt Nam đi theo ý đồ của chúng.

Xuyên tạc lịch sử, công kích vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam

Những luận điệu xuyên tạc, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản thường là: quá khứ thì sai lầm, hiện tại thì hết vai trò lịch sử. Các thế lực thù địch, phản động xuyên tạc “Thành quả của Cách mạng Tháng Tám là thành quả cay đắng. Chính quyền về tay Nhân dân, nhanh chóng rơi vào tay Đảng Cộng sản”, “Dù không có Đảng Cộng sản, nhiều thuộc địa vẫn giành được độc lập mà ít tốn xương máu. Sự hao tổn xương máu là do Đảng Cộng sản gây ra”.

Chúng phủ nhận lịch sử đấu tranh của Nhân dân ta do Đảng lãnh đạo; xuyên tạc láo xược một số khẩu hiệu cách mạng trong cuộc kháng chiến, kể cả Tuyên ngôn độc lập nổi tiếng của Chủ tịch Hồ Chí Minh; bóp méo sự thật, đòi xét lại một số vấn đề lịch sử, đòi “lật án” vụ “cải cách ruộng đất”, vụ “nhân văn giai phẩm”… Còn vụ án “nhóm xét lại chống Đảng” thì chúng xuyên tạc “đây là một điểm đen, một vết thương dai dẳng trong lịch sử và cơ thể chúng ta. Vụ án này chỉ là mưu đồ của một người nhiều quyền lực, nhiều tham vọng”…

Chúng rêu rao Đảng có nhiều sai lầm trong quá khứ và dù quá khứ có làm được một số việc thì bây giờ chuyển sang thời kỳ mới, Đảng đã hết vai trò lịch sử, không còn đủ khả năng để độc quyền lãnh đạo đất nước. Chúng đổ lỗi cho Đảng ta về sự tụt hậu kinh tế so với những nước láng giềng như “tập trung nỗ lực vào vấn đề chính trị, thay vì vấn đề kinh tế”, “sợ hao mòn quyền kiểm soát về chính trị và kinh tế của Đảng”.

Quang cảnh phiên khai mạc Hội nghị giữa nhiệm kỳ Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII. Ảnh: Báo Quốc tế

Quang cảnh phiên khai mạc Hội nghị giữa nhiệm kỳ Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII. Ảnh: Báo Quốc tế

Bất chấp những xuyên tạc đầy ác ý, lịch sử là nhân chứng hùng hồn nhất về vai trò lãnh đạo cách mạng đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, xây dựng Tổ quốc của Đảng Cộng sản Việt Nam. Sự lãnh đạo của Đảng ta được Nhân dân thừa nhận ghi vào Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Ngay trong Tuyên ngôn độc lập ngày 2-9-1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã long trọng tuyên bố ra đời Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, khẳng định sứ mệnh cao cả của Nhà nước và Nhân dân ta là đấu tranh cho độc lập dân tộc và dân chủ, quyết đem hết tinh thần và lực lượng để bảo vệ, giữ gìn thành quả dân chủ và quyền dân tộc độc lập mà toàn dân Việt Nam đã chiến đấu, hy sinh giành được trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa thực dân và chế độ phong kiến suốt gần 1 thế kỷ.

Trong xã hội có giai cấp và đấu tranh giai cấp, giai cấp nào cũng có nhu cầu tổ chức chính đảng của mình để bảo vệ lợi ích giai cấp (tập đoàn xã hội) mà mình đại diện, do đó xuất hiện nhiều chính đảng và cuộc đấu tranh giữa các chính đảng. Chính đảng nào cũng muốn giành chính quyền nhà nước và nhân danh dân tộc, độc quyền lãnh đạo nhà nước để đại diện cho lợi ích riêng của giai cấp (tập đoàn xã hội) mình. Tương quan lực lượng giữa các giai cấp và kết quả cuộc đấu tranh giữa các giai cấp quyết định vị thế của mỗi chính đảng trong xã hội.

Ở nước ta, dưới ách thống trị của thực dân Pháp, các phong trào và chính đảng đại biểu cho các giai cấp và tầng lớp yêu nước khác nhau đã bước lên vũ đài chính trị. Một số người từng là vua quan phong kiến, đến nông dân, tiểu tư sản, trí thức đã giương cao ngọn cờ giải phóng dân tộc nhưng đều thất bại vì không có đường lối đúng. Trong thực tiễn đấu tranh, ngọn cờ yêu nước đã chuyển sang tay Đảng Cộng sản Việt Nam-Đảng mang bản chất của giai cấp công nhân và đại biểu cho lợi ích dân tộc, do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập và lãnh đạo đã làm nên thắng lợi vĩ đại của Cách mạng Tháng Tám năm 1945. Lịch sử 2 cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ đã lật mặt nạ nhiều đảng phái nhân danh “yêu nước”, nhưng lại đặt lợi ích của bản thân mình cao hơn lợi ích dân tộc, bám gót ngoại bang, chống lại Tổ quốc, chống lại Nhân dân. Chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam đứng mũi chịu sào, chấp nhận mọi hy sinh để đổi lấy độc lập, tự do cho Nhân dân, cho đất nước. Sự lãnh đạo độc tôn của Đảng ta do thực tiễn cách mạng nước ta quy định. Đó cũng chính là thành quả cách mạng quan trọng nhất của Nhân dân ta, chứ không phải của riêng Đảng.

Không một ai, không một thế lực nào có thể phủ nhận rằng, trong hoàn cảnh thế giới diễn biến hết sức phức tạp, hơn 37 năm qua, Nhân dân ta dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đã tiến hành đổi mới có kết quả, đạt nhiều thành tựu to lớn, quan trọng và có ý nghĩa lịch sử. Đến nay, tuy còn không ít khó khăn nhưng rõ ràng, kinh tế nước ta có những bước phát triển khá, nhịp độ tăng trưởng GDP vào loại cao trên thế giới với chất lượng và hiệu quả ngày càng tiến bộ, đời sống đại bộ phận người dân được cải thiện; chính trị ổn định; quan hệ đối ngoại mở rộng, chủ động và tích cực hội nhập kinh tế khu vực và thế giới.

“Đánh” vào các nguyên tắc tổ chức, sinh hoạt Đảng nhằm chia rẽ nội bộ

Các thế lực chống cộng tập trung “đánh” vào các nguyên tắc tổ chức và sinh hoạt Đảng, đặc biệt là nguyên tắc tập trung dân chủ mà theo chúng “hầu hết các đảng cộng sản trên thế giới đã từ bỏ, vì thực chất, sự tập trung quyền lực bao giờ cũng đưa tới chỗ triệt tiêu dân chủ. Dân chủ nhiều nhất, chỉ trở thành đồ rởm, chỉ có tác dụng trang trí cho sự tập trung quyền lực”. Chúng cho rằng nguyên tắc tập trung dân chủ cho đến nay đã lỗi thời, thực hiện tập trung dân chủ sẽ dẫn tới mất dân chủ trong Đảng, làm cho Đảng rơi vào quân phiệt, độc đoán, độc tài. Chúng ra sức tán dương và khuyến khích thực hiện dân chủ, tự do, dân chủ cực đoan, trong đảng nên có nhiều phe nhóm đối lập để bàn bạc, tranh luận, đấu tranh. Sử dụng triệt để những chiêu bài “dân chủ”, “đa nguyên”, chúng cổ vũ sự bất đồng ý kiến về quan điểm trong Đảng, rồi lợi dụng sự bất đồng đó để chia rẽ Đảng thành những phe phái đối lập.

Những kẻ phản bội lý tưởng xã hội chủ nghĩa, cơ hội, hữu khuynh, xét lại, những hành động chống Đảng, chống chế độ được ve vãn, tâng bốc, lôi kéo, mời chào, tặng cho đủ thứ danh hiệu mỹ miều. Còn những người đảng viên chân chính thì bị nhạo báng, chế giễu là bảo thủ, cứng nhắc, là giáo điều, nịnh hót. Họ đối lập những người lãnh đạo Đảng với đông đảo đảng viên, chia rẽ lớp đảng viên này với lớp đảng viên khác, mưu toan gây ra mâu thuẫn nội bộ. Gần đây, trong nước còn xuất hiện nhiều cuốn “nhật ký”, “hồi ký”, tài liệu tung ra những chuyện giật gân trong sinh hoạt của lãnh đạo, “đề cao” người này, “hạ thấp” người kia, kích động gây chia rẽ cấp cao của Đảng.

Tập trung dân chủ là nguyên tắc tổ chức rất cơ bản của một đảng Mác-Lênin chân chính, bảo đảm phát huy sáng kiến và tính tích cực sáng tạo của mọi tổ chức đảng và đảng viên, đồng thời là điều kiện giữ gìn thống nhất ý chí, thống nhất hành động của Đảng. Đánh vào nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng, các thế lực thù địch muốn phá vỡ sự thống nhất của Đảng, làm tan rã hoặc phân liệt Đảng về tổ chức.

Đảng Cộng sản Việt Nam giữ vững nguyên tắc tập trung dân chủ. Dân chủ là mọi người cùng bàn để cùng làm. Có các ý kiến khác nhau thì tranh luận. Cuối cùng, lấy ý kiến của đa số làm nghị quyết chung và cùng làm theo nghị quyết chung đó. Muốn hành động thống nhất phải có người điều khiển, lãnh đạo. Người lãnh đạo phải được đa số tập thể bầu ra. Đã bầu ra người lãnh đạo thì phải phục tùng. Không phục tùng thì phải xử lý kỷ luật để bảo đảm sự thống nhất về tổ chức. Thiểu số phục tùng đa số, cấp dưới phục tùng cấp trên, mỗi đảng viên và mọi tổ chức cơ sở Đảng phục tùng Trung ương, do chính Đại hội đại biểu toàn quốc của Đảng bầu ra, đó là tập trung dân chủ, là nguyên tắc tổ chức của Đảng.

Nguyên tắc tập trung dân chủ là sự kết hợp chặt chẽ, hài hòa giữa hai mặt tập trung và dân chủ trong một mối quan hệ hữu cơ biện chứng chứ không phải chỉ tập trung hoặc chỉ dân chủ. Dân chủ là điều kiện, là tiền đề của tập trung, cũng như tập trung là cái bảo đảm cho dân chủ thực hiện. Dân chủ không phải là “tính từ” của tập trung. Việc tuyệt đối hóa 1 trong 2 mặt đều có thể dẫn đến những sai lầm nguy hiểm có hại cho sự lãnh đạo và sức mạnh của Đảng. Nguyên tắc tập trung dân chủ chính là điều kiện bảo đảm cho tổ chức Đảng cố kết về mặt tổ chức, thống nhất ý chí, hành động; đồng thời phát huy sáng kiến và tính tích cực sáng tạo của mọi đảng viên, mọi tổ chức Đảng.

Trong tình hình hiện nay, chúng ta vừa phải mở rộng dân chủ (vì dân chủ là bản chất, là nội dung, là động lực của xã hội), vừa phải giữ gìn kỷ cương, giữ gìn kỷ luật thống nhất, tính tập trung cao; kết hợp hai mặt tập trung và dân chủ, thực hiện thật tốt nguyên tắc tập trung dân chủ.

Thực tế trong Đảng còn hiện tượng thiếu dân chủ, còn hiện tượng độc đoán, quan liêu, cần phê phán. Nhưng phê phán phải đi đôi với xây dựng để thực hiện cho đúng nguyên tắc tập trung dân chủ. Thực tế lịch sử cho thấy, trong chốc lát buông lỏng kỷ luật, buông lỏng tính tập trung, nhấn mạnh một chiều tính dân chủ, để cho các phần tử cơ hội, cực đoan tự do hoạt động, một số đảng cộng sản có lịch sử mấy chục năm đấu tranh anh dũng, kiên cường đã rơi vào tình trạng nội bộ bị chia rẽ, tổ chức rối loạn, thậm chí tan rã thành từng mảnh. Cho nên, nếu có đảng cộng sản nào đó bỏ nguyên tắc tập trung dân chủ thì không thể coi là đảng cộng sản nữa mà thực chất đã trở thành một câu lạc bộ dành cho các sinh hoạt “ngoại khóa” mà thôi.

Có thể bạn quan tâm