Phóng sự - Ký sự

Bạc đầu mưu sinh: Những cụ bà U.80, U.90 khỏe đến lạ, 'đụng gì làm nấy'

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Dù đã bước vào tuổi U.80, U.90 nhưng có những cụ bà vẫn miệt mài làm việc kiếm sống. Có người 'đụng gì làm nấy', có người thì gắn bó mút mùa với mâm bánh tráng bày bán vỉa hè.

Không chỉ có các cụ ông, ở TP.HCM cũng còn nhiều cụ bà làm đủ việc để nuôi bản thân mình và gia đình. Nụ cười hiền của những cụ bà chẳng đủ che giấu nỗi mệt mỏi sau ngày dài lầm lũi mưu sinh. Nhưng với các cụ bà, còn sức khỏe để lao động kiếm được đồng tiền thì dẫu có mệt bao nhiêu cũng thấy vui trong lòng.

Cụ bà "đụng chi làm nấy"

Ở đường Chiến Lược, gần chợ Bình Trị, P.Bình Trị Đông A, Q.Bình Tân, có một xe bánh mì chả cá luôn đông khách. Đó là xe bánh mì của chị Nguyễn Thị Thu Hồng. Người ta mê bánh mì của chị Hồng một phần nhờ sự "cộng tác" của cụ bà 76 tuổi, tính tình xởi lởi, lại có tay nghề làm ra những miếng chả cá thơm ngon. Cụ tên là Nguyễn Thị Rỉ.

Cụ Nguyễn Thị Rỉ làm đủ thứ nghề để kiếm sống
Cụ Nguyễn Thị Rỉ làm đủ thứ nghề để kiếm sống

Đúng như giới thiệu của người dân địa phương, cụ Rỉ là "bà già chăm chỉ, vui tính". Chúng tôi tìm gặp cụ vào buổi sáng. Ngồi bên bếp lửa nóng hừng hực, luôn tay với công việc quết chả, cho chả vào chảo dầu đang sôi sùng sục để chiên, khiến mồ hôi thấm ướt gương mặt già nua, nhưng cụ Rỉ vẫn cười ha hả.

"Mỗi buổi tui chiên trên dưới 10 ký chả cá. Tuổi già như tui, người ta cho phụ việc kiếm đồng vô đồng ra là may rồi", cụ Rỉ tâm tình. Với cụ bà U.80 này, một buổi sáng kiếm được 80.000 đồng từ việc phụ chị Hồng chiên chả cá là đã vui rồi.

Chúng tôi hỏi hoàn cảnh gia đình, cụ Rỉ cho biết hiện sống với người chồng bệnh tật nằm liệt giường. Còn cụ cũng mắc bệnh suy tim.

"Các con tui ở riêng, chúng cũng có hiếu. Thỉnh thoảng có đứa cho tiền vợ chồng tui chữa bệnh. Nhưng tui thấy mình còn làm việc được để sống qua ngày nên không muốn giao hết tấm thân hai vợ chồng già này cho các con", cụ trải lòng.

Hỏi một ngày kiếm 80.000 đồng thì làm sao đủ trang trải áo cơm và chữa bệnh, thì cụ Rỉ nói "tui làm đủ thứ việc".

Chị Hồng xác nhận bà Rỉ thuộc diện "tuổi cao chí khí càng cao", là người ham công tiếc việc. Vào ngày 14 và 30 âm lịch hằng tháng, cụ Rỉ lấy hoa, trái cây ở chợ đầu mối về bán. Cụ còn là thợ vắt sổ lành nghề.

Để cho chúng tôi biết tay nghề vắt sổ của mình, cụ Rỉ vào nhà trổ tài. Chỉ mớ vải khách hàng giao để vắt sổ, cụ Rỉ cho biết: "Việc vắt sổ cũng giúp tui có thêm thu nhập. Đụng chi làm nấy miễn có tiền. Ở không vừa buồn vừa mệt". Việc vắt sổ ít dành cho người già bởi đòi hỏi khéo tay, đôi mắt còn tinh anh và xương cốt phải khỏe để ngồi lâu. Nhưng cụ Rỉ "chấp hết".

Đường kim, mũi chỉ trên mỗi viền vải được cụ Rỉ vắt sổ đều tăm tắp. "Chưa có khách nào mắng vốn tui là giao hàng không đạt. Đôi khi họ còn bo cho tui thêm tiền".

Mỗi buổi vắt sổ, cụ Rỉ được trả công trên dưới 100.000 đồng. Với cụ bà luôn lạc quan yêu đời này, vắt sổ là một công việc kiếm tiền "không đổ mồ hôi" như chiên chả cá cho chị Hồng bán bánh mì.

Tâm hồn cụ Rỉ cũng thư thái hơn nhờ "đụng chi làm nấy"
Tâm hồn cụ Rỉ cũng thư thái hơn nhờ "đụng chi làm nấy"

Sáng chiên chả cá, chiều vắt sổ, mỗi tháng hai lần bán bông và trái cây, đều là những công việc mà cụ Rỉ chưa bao giờ muốn từ bỏ. Bởi những công việc mà như cụ Rỉ nói "đụng chi làm nấy" đó, không chỉ góp cho cụ có ít tiền để con cái bớt lo mà thật sự tâm hồn cụ Rỉ cũng thư thái hơn.

Khúc nào cười được thì cứ cười...

Dưới mái hiên chật hẹp, ánh đèn vàng hắt hiu của Nhà thiếu nhi TP.Thủ Đức, mỗi tối, người ta lại thấy dáng hình nhỏ bé, rắn rỏi của bà Nguyễn Thị Điền, 84 tuổi, bên những bịch bánh tráng trộn quen thuộc.

Bà lão tóc bạc phơ, đôi mắt đã mờ dần theo năm tháng, nhưng tay vẫn thoăn thoắt trộn bánh, nêm nếm cho vừa miệng khách. Mưa hay nắng, bà vẫn ngồi đó, lặng lẽ mưu sinh giữa dòng người qua lại.

Trong chiếc thúng nhỏ sờn màu theo năm tháng, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Một bên là chồng bánh tráng cắt sẵn, mềm dẻo, được bọc kín trong túi ni lông để tránh gió làm khô. Kế đó là hủ muối tôm đỏ cam, thơm nồng, hành phi vàng giòn, khô bò xé sợi đậm đà, ruốc khô tơi xốp, trứng cút luộc chín bóc sẵn, túi rau răm lá nhỏ.

Cạnh thúng là chai nước tắc, chua thanh, dùng để làm dậy vị bánh tráng. Mọi thứ đều đơn sơ, mộc mạc, nhưng qua bàn tay bà, "hô biến" chúng trở thành những món quà vặt đầy ắp hương vị.

"Bà lên Sài Gòn lập nghiệp từ năm 12 tuổi. Cả cuộc đời bà gắn liền với nghề này, từ khi là cô gái trẻ đến lúc tóc đã điểm sương. Bà lấy chồng, sinh con, rồi trải qua bao thăng trầm của số phận. Cuối cùng, cuộc đời không ưu ái, bà vẫn phải tự mình lo toan từng bữa cơm", bà Điền kể.

Hiện tại, bà ở trọ rồi chiều chiều nhờ người chở ra chỗ bán. Nhà trọ cách chỗ ngồi bán chừng 10 km, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.

"Giờ trời cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, còn phần mình thì cứ làm thôi. Gần 50 năm qua, bà gắn bó với những bịch bánh tráng trộn, với cái nghề vừa mưu sinh, vừa làm niềm vui tuổi già. Mỗi ngày, bà chỉ mong bán được 30 bịch, mà có khi chỉ bán được 8 bịch thôi. Nhưng nhiều khách quá thì bà sợ cũng trộn không kịp", bà cười với ánh mắt hiền hậu nhưng chất chứa cả một đời vất vả.

Hầu như ngày nào cũng vậy, đều đặn từ 4 giờ chiều đến tận 10 giờ đêm, bà Điền ngồi đó, chờ khách dừng chân ghé lại, hay những câu chuyện vui giữa phố xá đông đúc.

"Ngồi đây, nhiều khi bà trông có người đi qua đi lại, nói chuyện vui lắm. Chuyện buồn thì mình gói lại, cất trong bụng thôi, kể chuyện vui cho đời nhẹ nhàng", bà Điền bày tỏ.

Mắt trái bà đã mù, mắt phải từng mổ nhưng nước mắt cứ chảy, làm mờ cả ánh nhìn. Vậy mà đôi tay bà vẫn khéo léo.

Mắt trái bà Điền đã mù, mắt phải từng mổ nhưng nước mắt cứ chảy
Mắt trái bà Điền đã mù, mắt phải từng mổ nhưng nước mắt cứ chảy

"Nhiệm vụ của bà là làm sao cho vừa lòng khách đến, vui lòng khách đi, mình không thể chậm chạp nếu muốn bán xong sớm", bà cười, dù đôi mắt chẳng còn tinh anh như trước.

Bà Điền không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Mỗi đêm chỉ ngủ 3 tiếng, khi khỏe thì dậy làm, mệt thì cứ nằm vậy.

"Cuộc đời mà, mình cứ lượng sức mà làm, có gì đâu buồn. Khúc nào cười được thì mình cứ cười, đến khi nhắm mắt là xong…", bà nói nhẹ như không, như một triết lý sống giản dị, vững chãi của người đã đi đến dốc bên kia của cuộc đời.

Cụ bà hiếu khách, tay vừa trộn bánh vừa kể chuyện
Cụ bà hiếu khách, tay vừa trộn bánh vừa kể chuyện

Ở tuổi 84, người ta mong một cuộc sống an nhàn, còn bà chỉ có "mục tiêu" duy nhất là sức khỏe, để tiếp tục được ngồi đó bán bánh tráng mỗi ngày.

Dưới ánh đèn thưa thớt người qua lại, dáng bà lặng lẽ khuất dần sau những dòng xe tấp nập. Một kiếp người vất vả, nhưng vẫn giữ trong lòng sự lạc quan và yêu đời đáng trân trọng.

Theo Thiên Thảo - Mỹ Diệp (TNO)

Có thể bạn quan tâm