Điểm đến Gia Lai

Nắng gió Hbông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ở Hbông (huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai) mùa này, có cảm giác như bất ngờ lạc vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có nắng và gió, ngày nối ngày miên man. Mỗi ngày, tôi vượt qua 40 km trên quốc lộ 25 từ nhà đến trường cùng nắng gió. Sống trên vùng đất luôn thừa gió này, nhiều người da cũng mang màu gió, chai sạn, phong trần.

Cái nắng của Hbông cũng thật đặc biệt. Nắng ở đây chưa bao giờ có được cái nên thơ của tấm lụa vàng choàng lên cây cỏ; chưa bao giờ mang cái sắc vàng quyến rũ của mật ong. Nắng ở đây chỉ có một sắc màu chói gắt. Nắng làm cho mọi vật như tan chảy, như vặn cong mỗi bậc thang nhà, xộc cái hanh heo, khô giòn lên mỗi bước chân.

Những cậu bé chăn bò tôi gặp hàng ngày là bảng màu trung thực nhất của nắng. Nắng làm đầu tóc các em đỏ vàng như nhuộm, làn da cũng đen bóng như quét sơn dầu. Chiếc nón lá đội đầu cũng te tua theo nắng gió.

Sau nắng và gió, có lẽ không thể không nhắc tới “đặc sản” đá. Đá tầng, đá lớp, đá cục, đá hòn, đá tảng, đá mồ côi… hầu như bất cứ một vuông đất nào ở đây đào xuống cũng bắt gặp đá. Cũng bởi thế mà ở Gia Lai có lẽ không ở đâu có nhiều mỏ đá như Hbông.

Có lần, tôi đến thăm một mỏ đá để “mục sở thị” cái “đặc sản” của vùng đất khô khát này. Nhìn trước sau, ngang dọc chỉ một “giang sơn” của đá. Cả những nhân công ở đây da cũng sạm đen màu đá. Lúc ấy, tôi có cảm giác dải đất Hbông này như một thứ quả. Cái màu xanh có được mùa mưa chỉ như một lớp vỏ mỏng, bọc trong lòng nó hòn đá lửa âm ỉ một sức nóng không bao giờ nguội tắt khiến hạt lúa gầy, ngọn cỏ cũng gầy.

Trung tâm xã Hbông. Ảnh: Nguyễn Diệp

Trung tâm xã Hbông. Ảnh: Nguyễn Diệp

Ấy thế nhưng, trong quy luật sinh tồn, dường như vẫn có một sự bù trừ của tạo hóa. Trên vùng đất nóng rát này, bao đời nay, người dân vẫn lựa thế thiên nhiên, không những để tồn tại mà còn làm nên những bất ngờ. Ai đã đến Hbông hẳn sẽ không khỏi ấn tượng với những đàn bò cứ mỗi sáng, mỗi chiều lại kéo đi dằng dặc trên đường. Bò Hbông có lẽ cũng không kém cạnh bao nhiêu so với “xứ bò” Krông Pa. Chưa kể đến những “đại gia” mía đường. Trường tôi dạy có đến 3 người giàu lên từ trồng mía. Con người vẫn cứ chế ngự được thiên nhiên!

Hbông là vậy! Hãy ghé một lần để biệt nhãn cái khắc nghiệt của nắng, của gió mà thầm phục nghị lực sống của những con người đã bao đời nhuần trong màu nắng gió Hbông.

Có thể bạn quan tâm