Điểm đến Gia Lai

Tản bút: Có một tình yêu mang tên Pleiku

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Ở một miền xa lạ, nỗi nhớ về một nơi rất xa chập chờn, vây kín và xoắn xuýt lấy ta. Nơi này sáng mưa trắng trời, nơi ấy cũng đang mùa mưa giăng. Nơi đây ráng chiều đỏ quạch, nơi ấy mặt trời chuẩn bị xuống núi. Nơi này ù ù tiếng máy bay đêm, máy bay ơi chở niềm thương về Pleiku giùm ta với… Thế rồi một ngày nỗi nhớ bung tỏa tràn trào. Và trong một khoảnh khắc, quyết định đặt vé tốc hành, gấp vài bộ đồ, về miền ta nhớ: Pleiku.
 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Sáng mờ sương ta trở về, trời mưa lất phất. Không khí dìu dịu, mát lành chứ không hầm hập, bức bối như nơi ta đã đến. Một hơi sâu như muốn ôm trọn cái không khí thanh khiết ấy vào lồng ngực mà dự trữ. Ta bước đi giữa đường phố vắng, cái vắng lặng bình yên của phố xá chưa trở dậy sớm mai. Ta bước tới ngôi nhà với cánh cổng màu trắng, dàn hoa giấy xanh lòa xòa điểm hồng trước ngõ, với bông hồng nép mình bên cánh cửa đang nâng nhẹ những giọt châu nhớ tiếc sau một đêm đất trời tình tự. Nơi ấy chờ ta?

Lúc trước ra đi, bước vào một vùng đất lạ, rộng lớn và tấp nập, đủ cho ta thỏa chí vẫy vùng ngang dọc. Rồi khao khát sẽ đưa ta bay cao, bay xa đến miền mơ ước. Ta đã nghĩ Pleiku nhỏ hẹp và yên bình quá. Quanh đi quẩn lại, nhịp sống từ từ và ta thong thả bước đi. Thời gian đầu, thú vui phồn hoa phủ lấp Pleiku. Niềm nhiệt tình hăng say bước vào cuộc đời mới đã khỏa lấp một miền nhớ. Và bỗng một ngày khi niềm vui tạm bợ vụt bay, lòng háo hức sục sôi không còn nữa, Pleiku chơi vơi hiện về giữa khoảng lặng lòng ta. Pleiku vẫn âm ỉ và dai dẳng bỗng bùng lên giữa bóng tối một tâm hồn đang bế tắc.

Bỗng nhớ những ngày sương giăng trắng. Tán xanh non của thông nhập nhòa giữa màn sương trắng. Và màu nâu phủ đầy rêu của thân cũng in trên nền trăng trắng, tất cả quyện hòa như một bức tranh về chốn bồng lai. Bỗng thèm được dạo bước trong không gian ấy, mặc cho bụi sương bay vương vào vạt áo, mặc cho cái se lạnh luồn vào tê tê cả da thịt, ta thư thái giữa đồi thông như một tiên nhân dạo chơi giữa chốn cung mây. Bỗng thèm được bay nhảy trong nắng vàng, giữa gió cao nguyên vi vu mát lành, giữa ngát xanh bao la của đồng ruộng với những đường viền cong mềm mượt của núi xanh. Bỗng thèm ung dung trên con đường thông xanh mượt mà tít tắp được bao quanh bởi lóng lánh màu ngọc bích của Biển Hồ. Thông reo rì rào êm dịu như biển hát khúc tình ca. Nơi ấy ta đã cùng nhau!

Đến một ngày lòng ta có những khoảng lặng. Tiếng nhớ thương từ thẳm sâu vô thức vọng về lấn át cái nhộn nhịp và huyên náo phồn hoa. Lúc ấy, ta mới tìm về vùng trời bình yên của riêng ta. Đó là nơi sắc xanh đang rợp dưới màn mưa, mây trời xam xám đang cúi mình tìm hôn đất đỏ. Đó là nơi sương trắng đang phủ mờ lối nhỏ, có ngôi nhà và những luống hoa. Nơi ấy ấm áp nồng nàn đang đợi chờ ta. Đó cũng là nơi lời yêu và lời cảm ơn chưa cất lên thành tiếng! Nơi ấy là Pleiku!

Nguyễn Đức Hiền

Có thể bạn quan tâm