Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Hai người đàn bà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

1. Sốc - hận người, hận đời - tôi muốn nổi loạn…!
 

Sau khi bị chồng đá hất, tôi lập tức, bằng mọi giá tỉnh ngộ. Hy sinh, cam chịu để được gì? Tôi tìm hàng tỷ lí do để yêu mình hơn và cũng tìm ngần ấy lí do để nói không với tình ái. Nhưng tôi thề, tôi sẽ làm anh đau gấp bội. Ý nghĩ bỉ ổi đó làm tôi thấy hả hê, tôi bỏ con trai ở nhà ngoại, bỏ tất cả những nỗi niềm, bỏ quá khứ tồi tàn... Tôi dõng dạc vô thành phố một mình với tâm niệm: phải giáng cho người đàn ông đó một đòn chí mạng, cuộc đời anh phải cao trào, kịch tính như phim, tôi muốn anh vò đầu bứt tóc để anh hiểu nỗi đau đớn nhục nhã mà tôi đã nếm trải do anh gây ra. Như thế vô luân, trái đạo đức? Khỏi, chẳng phải tôi đức hạnh rồi tôi bị ruồng bỏ như một miếng giẻ rách sao. Đức hạnh ư? Giờ tôi nhường. Bị chửi bới, bị đọa đày hả? Được luôn. Tôi có thể đổi mười năm tuổi thọ để một lần được ác, để anh ta phải nhận sự trả giá từ chính tôi chứ không phải đợi nghiệp nhân - quả của đời. Ý nghĩ này thỏa mãn lòng kiêu hãnh đớn đau, là cách tôi vớt vát sĩ diện sau những thua buồn chất ngất.
 
Xốc ba lô lên, tôi cười... có giọt nước mắt tròn như hạt ngọc trượt dài trên má!


 

Minh họa: Phan Nhân
Minh họa: Phan Nhân



Tôi từng làm vợ một gã đàn ông có ngoại hình bắt mắt, chỉ tội - nghèo rớt. Anh có sở thích quái ác, chinh phục đàn bà. Anh không ngại kể với vợ những “nạn nhân” bị đốn ngã. Anh không có khái niệm “chung thủy” trong khi tôi mọi thứ đều muốn dành cho chồng. Cái nắm tay đầu tiên là với anh, nụ hôn đầu tiên cũng với anh, vừa nai lưng ra làm vừa lo trả nợ cũng vì anh… Rồi tôi được gì? Hai tám tuổi, tôi bị chồng đá hất trong cơn bệnh tật. Đó là lí do chính đáng để tôi thù đàn ông.
 
Cô vợ mới (của chồng cũ), người cùng địa phương - đã có hai con, không nghề ngỗng nhưng sau đám cưới, anh ta và vợ vẫn xênh xang xây nhà to, mở cửa hàng bán đồ điện tử. Lí do? Anh bắt đầu có hậu thuẫn từ cậu mợ ở thành phố. Nghe đâu ông cậu anh là một nhiếp ảnh gia, vợ làm kinh doanh. Họ giàu lắm. Với người nghèo, một ngàn to như một triệu chứ với họ, một triệu chỉ như một nghìn nên chuyện cho tiền cháu cất nhà, mở cửa hàng là chuyện hoàn toàn tin được. Mẹ anh đi loa loa khắp xóm nhờ hồng phước của vợ chồng ông cậu - chắc thấy cháu dâu mới đẹp, hiền nên thương mến. Càng nghe càng thấy mệt. Tôi dù cố cũng không hình dung được khuôn mặt mũi tròn mũi dẹt của vợ chồng ông cậu sang chảnh, vung tiền như vãi cát kia. Chắc tại số tôi nhọ, từ ngày làm vợ anh, tôi chưa từng gặp cậu mợ chồng bao giờ - danh bạ điện thoại có số cậu tôi cũng không dám gọi bao giờ. Nghe kể hồi vợ chồng cậu có về chơi nhưng lúc đó tôi đang nằm viện.
 
Tôi hẹn với con bạn học hiện đang làm ở phố, vào ở ké chỗ bạn vài ngày - có việc. Bạn biết tính nên ok mà không hỏi nhiều. Nghỉ ngơi một ngày một đêm cho hồi phục nguyên khí, hôm sau tôi chủ động điện hẹn gặp cậu Thái - nói rõ cháu dâu cũ ở quê vào thành phố khám bệnh muốn gặp, nhờ cậu chỉ dùm đường đi nước bước. Tôi hẹn ở quán cà phê - cố tình đến sớm ngồi đợi.
 
Một người đàn ông bước vào quán, khuôn mặt ngời ngời cuốn hút, khí chất quang minh, cả người không chút góc cạnh. Tôi “ngợp” vì trong hình dung, cậu Thái là một ông già nhăn nhúm, thô kệch. Tôi cúi chào, trán rịn mồ hôi, tự dưng mất bình tĩnh, líu lưỡi không biết nói gì. Sau một khoảng im lặng bối rối, tôi lấy lại bình tĩnh, tôi nói liên tục, nói liên hồi kì trận - làm như đã quen thân từ lâu.
Quán có chương trình nhạc sống. Thấy người ta hát, quấn nhau trong các điệu nhảy, tôi thích thú nhìn đăm đăm.
 
- Thích hát không, đăng kí cho? - nói trống, không chủ ngữ.
 
Tôi cười, lắc đầu.
Rồi chúng tôi nói về nhạc, về cà phê, du lịch. Không ai đả động gì chuyện riêng tư, kể cũng lạ, cậu không hỏi gì về bệnh tật của tôi. Chỉ hỏi tính lưu lại bao lâu rồi về. Tôi trả lời muốn đi hết một vòng thành phố rồi về.
 
2. Thái thuộc tuyp đàn ông có sức hấp dẫn lạ lùng. Nhìn vào anh, không thể biết anh đã ngoài năm mươi. Là một nhiếp ảnh gia có thương hiệu, anh hiện đang cần tuyển người mẫu để chụp ảnh cho một đợt triển lãm sắp tới. Tiêu chuẩn là một người không cần đẹp, chỉ cần biết thể hiện nội tâm ở đôi mắt. Nghe anh nói như vậy, tôi xin ghi danh, anh đồng ý.
 
Kế hoạch chụp dày đặc. Chụp ở Nha Trang để “chinh phục” vẻ đẹp trẻ trung, sống động của biển, để ghi lại nhịp điệu của cát và thánh địa Mỹ Sơn để chụp những bức ảnh cổ kính, thần bí.
 
Thái là một nhiếp ảnh gia có tài. Mỗi lần chụp ảnh, anh đều tạo mọi tình huống để đưa tôi vào một trạng thái nào đó, mọi cung bậc tình cảm đều được anh dễ dàng đặc tả trên những tấm ảnh. Sau khi ảnh rửa xong, tôi ngớ người. Từ trước tới giờ, tôi chưa có được tấm ảnh nào đẹp đến vậy. Thái chỉ vào ảnh và nói:
 
- Tấm này em đang dỗi, tấm này thẹn, tấm này xao xuyến, tấm này mong chờ… Thế em đợi điều gì?
 
- Một tình yêu! - tôi nói và nheo mắt rất tình, rất ranh mãnh nhìn vào anh.
 
- Người phụ nữ như em thì không thể thiếu “một tình yêu” đâu!
 
- Em muốn yêu một người có nghề nhiếp ảnh... - tôi nói lưng lửng với ý thăm dò. Bất ngờ anh đổi giọng, trịnh trọng nói:
 
- Anh có vợ rồi!
 
- Nhưng… em muốn được yêu anh! Em mặc kệ!!!
 
Anh thở dài. Cuộc trò chuyện tự dưng gãy khúc. Thái độ từ chối của anh lại làm tôi quyết tâm hơn. Thề với đất trời, đừng hòng bắt tôi từ bỏ người đàn ông chung tình này.
 
Tôi nói xong thì sấn sổ lao vào anh. Rất vồ vập, áp chặt môi mình vào môi anh, hôn ra tai, sau gáy và hai tay di chuyển dần từ hông lên trước ngực, thong thả gỡ từng cúc áo sơ mi… Và anh đã không thể bất động. Môi anh lướt khắp người tôi. Từng chân tơ kẽ tóc của tôi đều đọng hơi thở anh... Sau đêm đó, chúng tôi thành… tình nhân.
 
- Anh ơi! Tình yêu có vị gì?
 
- Không biết. Chắc nó giống rượu, giống cà phê, giống viên kẹo…
 
- Sao lại giống mấy món đó?
 
- Vì nó nồng nàn, đắng, ngọt… Thế em thích vị gì?
 
- Em thích Anpenlipel - ngọt ngào như vòng tay âu yếm! - tôi âu yếm nhìn thẳng vào mắt anh.
 
- Anh sẽ cho em!
 
- Bằng cách nào?
 
- Em có muốn làm vợ anh không?
 
- Còn… vợ anh?
 
- Anh không yêu vợ và có lẽ cô ấy cũng thế. Tụi anh lấy nhau vì một sự sắp đặt. Lâu nay anh và cô ấy vun vén cho gia đình cũng chỉ vì trách nhiệm với con cái. Nếu em đồng ý… anh sẽ… li hôn?
 
 - Đây là một lời cầu hôn?
 
Anh gật đầu. Tôi hả hê trong bụng, chẳng phải kế hoạch báo thù của mình đã thành rồi sao. Sợ anh phát hiện tâm địa đen tối nên cố làm như áy náy lắm, tôi giả bộ chần chừ.
 
- Cho em thời gian!
 
Đêm, hình ảnh của anh đầy rẫy trong tâm trí, hình như tôi đang yêu (Tôi lắc đầu, cười giễu chính mình). Làm gì có cái kết cục tréo ngoe như vậy cho một cuộc báo thù. Sáng hôm sau, có tin nhắn từ số anh, anh muốn gặp tôi tại chỗ cũ - quán cà phê Tao Ngộ. Tôi lại đến sớm. Đến giờ hẹn, một người phụ nữ nhẹ nhàng ngồi trước mặt - vẻ phúc hậu, đoan trang.
 
- Chào cháu! Mợ tên Diễm Thương, là vợ cậu Thái.
 
Như có một cái nhéo mạnh bất ngờ ở hông, tôi giật nảy người.
 
- Chắc cháu kinh ngạc lắm?! Mợ vẫn thường xuyên liên lạc với anh chị mình trong quê nên rõ hết mọi chuyện. Chia sẻ với cháu chuyện đau vừa rồi... Mợ xin lỗi vì không thể thu xếp để về thăm cháu và nhóc.
 
Tôi còn há hốc chưa kịp nói gì thì mợ tiếp:
 
- Thời gian qua, cháu và cậu Thái làm gì… mợ biết hết. Cậu ấy không biết mình là ai đâu vì cậu cũng mới bị tai nạn. Không biết lí do từ đâu mà sau khi bị mất trí nhớ, cậu cứ khăng khăng cậu mợ lấy nhau là vì có sắp đặt của người lớn. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu có sóng gió nhưng mợ vẫn dịu dàng, nhẫn nại.
 
Tôi cụp mắt nhìn xuống đất:
 
- Cháu… cháu…
 
Giọng mợ nghe đã mềm mềm, nghèn nghẹn:
 
- Nếu Thái đã chọn cháu, và nếu cháu đến với anh ấy bằng tình yêu thì mợ sẽ rút lui. Nhưng nếu cháu muốn báo thù chồng cũ thì…
 
- Thì mợ sẽ làm gì cháu?
 
- Làm gì bây giờ? - mợ thở dài - Mợ thông cảm với cháu nhưng mợ chỉ không nỡ nhìn Thái đi sai đường… và cả cháu nữa. Mợ sẽ chỉ làm mỗi một việc, đó là cho cháu thấy, mợ yêu Thái và anh ấy cũng vậy. Còn những ngày vừa rồi với cháu, đó chỉ là phút yếu lòng...
 
- Cháu xin lỗi!
 
- Cháu có lí do để làm vậy, mợ hiểu… - mợ nói rồi bỏ lửng, chập mợ nói tiếp - Trong chuyện này, mợ mới là người sai. Có lẽ vì áp lực công việc nên đôi lúc mợ đã không thể đồng hành cùng chồng. Cảm ơn cháu đã… thức tỉnh mợ.
 
Tôi bủn rủn, ngồi nhìn mợ ung dung rời khỏi quán.
 
Tôi không nhớ mình đã về khách sạn bằng cách nào, chỉ biết về tới phòng là tôi đổ quỵ ra giường, lấy tay ôm mặt khóc. Tôi lấy những tấm hình, nhìn lần nữa rồi đốt hết những tấm hình cậu Thái chụp tôi ở thánh địa Mỹ Sơn. Tôi đầu hàng…
 
Sáng sớm hôm sau, tôi âm thầm rời khỏi Quảng Nam. Tôi gửi đi một tin nhắn: “Cậu có người vợ thật tuyệt!!!”.

 

Theo NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN (baolamdong)

 

Có thể bạn quan tâm