Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Hoàng hôn mùa đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Hoàng hôn mùa đông luôn khơi gợi trong tôi vẻ đẹp rực rỡ, kiêu kỳ và cũng thật nhẹ nhàng. Trong cái lạnh và gió, chút nắng cuối ngày như món quà ấm áp đầy sắc màu.
Khoảnh đất vời vợi hoa trắng chấp chới bông tuyết thoáng chốc đã tàn. Những cánh hoa như sợi tơ mỏng manh đã chuyển sang màu nâu đỏ, nghĩa là mùa xuân đang đến rất gần.
Mỗi chiều, tôi thường ra khoảnh đất này ngó về phía núi xa mong ngóng, chờ đợi những giọt nắng cuối ngày tụ họp về cùng nhau chơi trò sắc màu. Chúng phác họa lên bầu trời những gam màu đa sắc khiến các hình thù của mây trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi mê mải nhìn ngắm những hình thù ấy. Thoáng chốc, mặt trời dường như mềm mại hơn, như đang soi bóng dưới mặt hồ, những sóng mây lăn tăn trôi dần về phía chân trời.
Đôi khi đi đâu đó vài hôm, tôi lại quay quắt nhớ nơi này. Nhớ hoàng hôn mùa đông trong veo, mặt trời trôi dần về phía núi, những tia nắng cứ loang ra, nhuộm màu cho mây xám chuyển dần sang tím hồng rồi vàng dần về phía gần mặt trời...
Những hình hài của mây lúc này mới hiện ra hình một dãy núi dài, những gợn sóng đang xô vào bờ cát hoặc đuôi một chú công duyên dáng đang nhún nhảy điệu múa mà gió là ban nhạc vi vu phụ họa. Tất cả được một ngọn đèn cực lớn là mặt trời rực rỡ cổ vũ bằng những sắc màu sống động. Khi chỉ là màu xám bàng bạc hay màu cam, đôi khi còn pha chút tím để sắc đỏ trở nên dìu dịu chuyển màu tím hồng.
Bóng núi im lìm, tàng cây lay nhẹ trong gió. Những tàu lá chuối bị gió xé toạc huơ trong nắng vàng huy hoàng. Nhà nhà lên đèn, căn bếp nhỏ đỏ lửa, mùi thức ăn thơm nức, lan tỏa sưởi ấm hơi lạnh cuối đông.
Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Đã có đôi lần xa nhà, tôi ngồi hút mắt về phía hoàng hôn trên một bãi biển. Mặt biển mênh mông đầy ắp nước và những con sóng cứ nối đuôi nhau lao vào bờ tạo nên một dàn đồng ca dịu êm, có lúc ầm ào và mạnh mẽ. Hơi biển trong lành, mát rượi. Phía xa kia mặt trời trôi dần buông mình xuống lòng biển, khối cầu đỏ rực đó có lẽ làm cho nước biển ấm hơn chăng.
Bất giác tôi đưa chân chạm vào con sóng để nhận một cái vuốt ve ấm áp. Lúc này chỉ còn bầu trời và mặt biển đang phản chiếu, vuốt ve nhau. Bầu trời cũng đầy gợn sóng và biển như chực chờ ôm lấy mặt trời.
Ấy vậy mà trong giây phút đó, bỗng dưng tôi lại nhớ hoàng hôn Tây Nguyên da diết. Khoảnh khắc những tia nắng cuối ngày chỉ xuất hiện giây lát và không kịp níu giữ. Những tia nắng như một sự cố gắng đánh dấu kết thúc hành trình của mặt trời, cho nhân gian một màn trình diễn ánh sáng rực rỡ, lung linh và sắc màu sống động, mãnh liệt nhất trước khi tất cả chìm vào đêm tối.
Thật đáng tiếc khi bỏ lỡ giây phút huy hoàng ngắn ngủi ấy. Dù rằng tôi biết, ngắm hoàng hôn luôn mang lại cho mình cảm giác thật khó tả. Vừa như sự nuối tiếc cho sự kết thúc, vừa như khắc khoải, mong mỏi cho ngày mới bắt đầu, những điều mới mẻ sẽ đến.
Ngắm hoàng hôn nơi thôn dã, tôi chợt ngẫm về hành trình của thời gian. Một ngày trôi qua là sự sống ngắn đi một ngày, sẽ chẳng thể quay lại vì thời gian có trở lại bao giờ. Do vậy, tôi chọn mỗi ngày qua đi là một niềm vui sống.
TRẦN HỒNG VÂN

Có thể bạn quan tâm