(GLO)- Buổi trưa đi ngang qua ngã tư đường, tôi bỗng ngửi thấy mùi trái thị chín bói ngọt ngào.
Nơi góc đường, một người phụ nữ đội nón lá tay bồng con, trước mặt là cái mẹt tròn đựng đầy thị chín. Gió trưa lay những chiếc lá khô rơi xao xác xuống mặt đường. Một cảnh tượng đẹp đẽ như là mộng mơ, như là cổ tích, khiến tôi bất chợt nhớ về những ký ức tuổi xưa…
Ảnh minh họa |
Ngày bé thơ, mỗi lần bà nội kể chuyện Tấm Cám, đến đoạn cô Tấm xinh đẹp nương nhờ tấm thân trong trái thị vàng để rồi “Thị ơi thị rơi bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn”, trong trí óc trẻ thơ liền mường tượng ra hình ảnh trái thị thơm phức và dịu ngọt như dòng sữa mẹ hiền. Thế là tôi đòi bà ra vườn kiếm cho tôi trái thị. Bà bảo mùa này thị chưa chín, hái thị xanh thì tiếc lắm, khi nào thị chín vàng nhất định bà sẽ hái cho tôi ăn. Nghe bà nói vậy, tôi ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực bà, cảm nhận khoảnh khắc yên bình, che chở…
Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần mình đòi bà hái thị xuống ăn. Hình như ai đã từng đi ngang qua bầu trời tuổi thơ cũng một lần khát khao được chạm vào, được nắm níu những hình ảnh ngọt ngào và huyền diệu trong câu chuyện cổ tích xa xưa. Bà bảo: “Có gì đẹp bằng cổ tích nước mình”. Cổ tích nuôi dưỡng hồn tôi, cổ tích theo tôi đến khi khôn lớn. Và, những ngày mùa thu chùng chình vắt ngang lưng trời xứ Bắc, khắp các con đường ngõ hẻm nồng nàn hương thị ngất ngây. Mùi thị chín còn chạy dọc chiều dài đất nước đưa mùi hương mát lành vào tận miền Nam xa xôi.
Cầm quả thị trên tay để từng chút, từng chút cảm nhận sao cho thật trọn vẹn hương thơm dịu dàng của trái chín-khoảnh khắc ấy hạnh phúc vô ngần. Tôi nhận ra đôi khi hạnh phúc không phải là điều gì đó quá xa xôi. Hạnh phúc có khi chỉ là lúc ta bắt gặp một hình ảnh nào đó gợi nhớ về khung trời tuổi thơ-điều mà một khi đã qua đi thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được.
Những tưởng tôi đã quên đi nỗi khát khao “quả thị thơm cô Tấm rất hiền” thời tấm bé. Vậy mà hôm ấy mùi thị chín lại bỗng làm tôi nhớ đến những câu thơ hồi nhỏ má dạy tôi bi bô tập đọc trong những chiều ngồi dưới giàn hoa đậu biếc trước sân nhà: “Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió/Sẽ được nhìn thấy các bà Tiên/Thấy chú bé đi hài bảy dặm/Quả thị thơm, cô Tấm rất hiền…” (thơ Vũ Quần Phương).
Ngang qua ngã tư đường, mùi thị chín lại ùa về. Lòng lâng lâng một nỗi niềm xưa cũ.
Thị chín rồi. Cô Tấm ở nơi đâu?
Hoàng Khánh Duy