Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Thung sâu

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi rẽ xuống con dốc chênh vênh dẫn lối về nhà trong khoảng trời xâm xẩm tối. Chỉ qua một khúc cua nhỏ mà nhịp sống náo nhiệt thị thành như tách biệt hẳn với ngôi nhà nằm nép dưới thung sâu, giữa bốn bề ngát hương cỏ lúa ruộng đồng. 
Pleiku nằm trên cao nguyên với địa hình đồi núi. Bao lần ý nghĩ tôi trở đi trở lại với những cảm xúc khó tả, như thể dẫu tôi có mặt thêm ở đây dù là rất lâu nữa, vẫn không thể hết đi cảm giác lạ lẫm với thành phố nhỏ bé này. Từ ngôi nhà nhỏ nằm lặng giữa lòng thung sâu, ngày qua ngày, tôi nhìn mặt trời treo lơ lửng trên ngọn đồi mỗi sớm mai thức dậy, gần như có thể đưa tay mà chạm được. Rồi cuối ngày, mặt trời trở về nằm phơi mình trên đầu con dốc nhỏ, hừng nốt những tia nắng chiều lên cánh đồng cỏ lúa.
Những buổi chiều như thế, tôi có thể nghe rõ âm thanh xạc xào của từng đợt sóng lúa gối nhau cuộn vào lòng thung. Cánh đồng này của một làng Jrai nằm ngay gần đấy. Như hàng triệu người nông dân trên đất nước hình chữ S này, họ quanh năm gắn mình với đất đai và ruộng đồng. Đôi khi tôi ghé lại, đứng bên bờ ruộng xem họ làm việc. Nước da đen bóng rắn rỏi bởi nhuộm nắng và gió cao nguyên, đôi tay khỏe khoắn nhanh thoăn thoắt, đôi mắt ngời sáng trên gương mặt lấp lóa nụ cười hiền. Họ vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả. Họ thường gieo vào tôi những cảm xúc thật dịu lành. Thỉnh thoảng tôi đứng ở đầu lối rẽ chờ đón họ, để mua một mớ cá nhỏ, ít cua ốc họ mới bắt được dưới ruộng đem lên. Đôi khi cũng chẳng cần mua bán gì, tôi chỉ lặng nhìn theo họ với những chiếc gùi trĩu nặng những quả bầu khô chứa nước sau lưng cùng những bước chân trần chắc nịch lướt trên mặt đất đỏ trở về làng sau một ngày làm việc.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Đêm xuống trả lại cho cánh đồng sự yên ả thanh bình. Cảm giác ở giữa một cánh đồng trong đô thị gây cho tôi sự thích thú không nhỏ. Đó là khi trên những sườn đồi vẫn rực rỡ ánh sáng điện. Ánh sáng từ mọi loại bóng đèn hắt ra để đẩy lùi màn đêm. Dưới lòng thung rì rào cỏ lúa, có thể nhìn được ngàn vạn sao trời nhấp nháy như rơi xuống hòa vào tiếng côn trùng ri rích hát ca. Trên kia, cách một quãng dốc, quanh qua một khúc cua thôi là mùi đồ ăn, bia rượu, tiếng nói cười, chúc tụng hô vang, mùi phố phường nhộn nhịp. Thì ở đây, hương lúa quyện vào hương đêm, tiếng gió hòa cùng tiếng lá, thanh tĩnh và thản nhiên như chẳng gì có thể xâm chiếm được. 
Cánh đồng vui nhộn nhất là vào mùa thu hoạch. Từ rất sớm tới tận chiều tối, người người tất bật. Những chiếc xe công nông chất đầy lúa bò ngược con dốc nhỏ hướng về làng. Các con tôi những ngày ấy cũng vui lắm. Chúng bảo, có lẽ chẳng có mùi thơm nào sánh được hương thơm của lúa mới. Chúng như cảm nhận được và hòa vào niềm vui cùng ruộng đồng. Còn tôi, mường tượng về đêm hội mừng lúa mới bung biêng và luênh loang rượu cần ủ ngấu. Con trai, con gái xoay tròn trong những điệu xoang đầy mê dụ. Hương lúa mới thơm ngọt dịu ẩn sâu trong cang rượu cần vừa uống cạn. Con trai, con gái lại sóng sánh mắt môi cười…
Từ phòng làm việc trên một tầng cao, qua ô cửa kính, tôi đưa mắt ra phía xa dõi theo mây mù giăng giăng lên mùa thu chớm vàng. Cái khoảng thung xanh xanh kia là nơi có mái nhà nhỏ của tôi. Chỉ cần cua qua một con dốc nhỏ, hương lúa, hương đồng đã lại quấn vào tôi, bỏ lại phố phường náo nhiệt, bỏ lại những cơm áo mệt nhoài. Trong tôi luôn cất giữ những khoảng mến thương, luôn thường trực một ý nghĩ rằng, dưới dốc kia là thung sâu êm đềm, là nhà tôi ở đó.
ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm