(GLO)- Trở lạnh, cái từ thật hay, thật gợi hình, không nhẹ nhàng yểu điệu và dịu nhẹ như chớm lạnh, mà như là một cuộc hẹn, như một điều hiển nhiên lặp lại và thân thương như gặp lại cố nhân, gặp lại điều gì đó quen thuộc lắm. Đó là khi cái lạnh bỗng đâu thấm vào da qua làn chăn mỏng mà ta chưa kịp thay vì hôm qua vẫn thấy còn nắng ấm, chưa kịp hiểu rằng cái trở lạnh đã lại ghé thăm mình. Cái cách để ta và trời trở lạnh ấy gặp nhau bao giờ cũng là tiếng xuýt xoa ngỡ ngàng, đôi vai đột nhiên so lại, rồi đôi tay tự đan chéo nhau xoa xoa lên xuống nơi bắp tay như miết tìm chút hơi ấm của ngày hôm qua, rồi lật đật đi tìm thêm chiếc áo để khoác vào cho khỏi lạnh.
Ảnh internet |
Cái trở lạnh đột ngột khiến ta rụt sâu vào trong chăn, rồi đột nhiên co mình lăn tròn, quấn mình trong chăn như cái kén sâu kèn nó nhẩn nha chào đón ngày mới. Bước được xuống giường là phải khoác thêm cái áo, nhìn xuống bếp đã thấy có vài sợi khói mỏng bay lên. Tiếng bố rầm rì nói nhỏ với mẹ: “Lạnh quá bà ạ, mặc thêm chiếc áo len mà vẫn lạnh”. Tiếng mẹ nhẩn nha đáp lại: “Rồi thì chẳng mấy chốc lại đến Tết đấy, sáng lạnh với sương dày thế này thế nào trưa cũng nắng to, để tranh thủ đem chăn màn ra giặt cho Tết mấy chị em nó về ngủ cho thơm”. Ta mỉm cười, lòng thấy ấm lạ.
Con đường ngày trở lạnh cũng trở nên đẹp lạ thường. Hai bên đường đã vàng tươi sắc dã quỳ, từng đám cỏ hồng vươn mình trong sương sớm, sương đọng long lanh trên lá cỏ, nắng chiếu xiên xiên qua tàng lá thông. Ngày còn bé, đi học thường đi tắt ngang qua đồi thông, chân lội trong cỏ ướt mềm mại, sương lành lạnh ướt cả bàn chân mà thích mê đi được. Cả đám bạn cứ cởi dép cầm tay để lội bộ trong đám cỏ mềm, khiến cỏ rạp lại thành một con đường mòn màu tím nhạt, vậy mà chỉ cần đến trưa hanh hanh gió, ráo sương, cái thảm cỏ tím lại bồng bềnh bày ra dưới chân đám trẻ như mời gọi.
Có lẽ chỉ Tây Nguyên mới được hưởng cái tiết trời nồng nàn thú vị như khi trở lạnh này. Ai nấy ra đường đều xuýt xoa. Thèm một cốc cà phê nóng nơi góc phố có hàng cây chớm mùa thay lá, nhìn dòng người hối hả chạy qua, để thấy mình thật yên bình và chầm chậm lắng lòng cùng con phố nhỏ. Để rồi cũng hối hả nhìn đồng hồ, rồi ùa vào phố để hưởng chút khí lạnh của tinh sương, vì chỉ đến buổi trưa là nắng sẽ đánh tan tất cả. Buổi trưa, Tây Nguyên lại vàng rực nắng, lại nóng ấm như chưa từng có buổi sáng trở lạnh đó. Rồi đến khi chiều về, trời trở gió se se, để cho khoảng thời gian từ tối đến sáng hôm sau, mọi thứ lại chìm trong sắc lạnh mùa đông…
Kim Sơn