Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Có hẹn với mùa xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Những ngày cuối năm có thể chậm rãi với người này nhưng lại vội vã với người kia. Bởi có người muốn nấn ná với kỷ niệm Tết xưa, có người lại mong đợi điều gì đó tươi sáng hơn ở phía trước. Tôi biết “người già cần ký ức như người trẻ cần tương lai”. Dẫu thế, ai trong chúng ta cũng cần mùa xuân để nhớ nhung và hy vọng, để tha thiết sống.
Tháng Chạp, bao nhiêu mùi hương trong nhà ngoài ngõ bắt đầu dậy lên từ những ban mai thoang thoảng gió. Trước hiên nhà, bông hồng đầu tiên đã nở trong cái se ngọt của sương sớm sau những ngày được chăm chút, tưới tắm. Trong niềm hứng khởi ấy, từng thềm rêu, khóm cỏ cũng ủ đầy hương ấm để làm đẹp cho cuộc đời.
Hẳn không phải tự nhiên mà câu chuyện hoa cỏ luôn được nhắc đến mỗi khi mùa xuân về. Mười hai tháng nhiều lắm những mệt nhoài, bận rộn, lo toan. Cũng đã đến lúc mỗi người được tạm lắng mình, được tận hưởng cái cảm giác thư thái, an lành bên cây lá, cỏ hoa và cũng là để sắp xếp lại cho ổn thỏa cuộc sống của mình. Vì mùa xuân là khởi đầu của bao điều mới mẻ. Mà nơi nào có cỏ cây thì tâm hồn con người sẽ rộng mở và tự khắc an vui.
Có phải mùa xuân đến từ phía những ánh mắt chờ nhau? Cha mẹ chờ con cái về, ông bà chờ cháu chắt về để rổn rảng tiếng cười trong tổ ấm. Mùa xuân vì thế mà được gọi là Tết đoàn viên. Len dạ hầu như đã được gấp lại, cất vào rương tủ để tạm biệt mùa đông. Có buổi chiều nào trong ngõ vắng, thấy nhà ai đó chộn rộn đem rèm màn ra phơi giữa trời loang nắng, cạnh bên thì quét tước, sơn sửa cho cổng tường rạng màu. Mùi vôi vữa dậy lên. Cả mùi khói bếp cũng dậy lên quyện với vị hăng nồng của củ kiệu, củ hành. Nếp nhà ở đó…
Minh họa: Huyền Trang
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi. Càng sống, con người ta lại thường hỏi nhau rằng: Liệu có gì trên đời này là vĩnh cửu? Có chứ! Mất đi đâu được một sớm ngồi xo ro bên cha uống ngụm trà xanh chưa rót đã nguội dần. Mất đi đâu được nụ cười của mẹ trong chiều xao xác gió.
Và chỉ có mùa xuân mới thôi thúc chúng ta khắc ghi những điều quý giá ấy vào tâm khảm. Bởi, mùa xuân còn trở lại nhưng tuổi của mẹ cha không trẻ lại bao giờ. Tôi chợt nhận ra tình yêu thương ngay đến với bậc song thân của mình cũng cần có thời gian để học, để thấm thía. Ngẫm đến những bạn trẻ ở đâu đó buộc phải chọn một cái Tết xa nhà để gói ghém cho những dự định sang năm tự nhiên lại chạnh lòng thương cảm.
Mùa xuân thân thương quá, không biết phải kể sao cho hết những nỗi niềm. Khi phố ấm dần lên cũng là lúc hương xuân sánh ngọt trong lòng người. Năm dài hay tháng rộng, chúng ta cũng chỉ có một lần được sống. Vậy sao không dành cho những thời khắc tươi mới này một tâm thái ôn hòa nhất, tự tại nhất? Sẽ chẳng ai nỡ lòng lấy đi sự bình yên của mùa xuân đâu. Tôi nghĩ thế.
Chúng ta đang hào hứng chờ vị ngọt của Tết đoàn viên: đầm ấm bên tình thân, hồn nhiên bên hoa cỏ. Rồi mỗi mùa xuân qua sẽ vun đầy kỷ niệm. Để mai này, khi chúng ta không còn trẻ nữa vẫn thấy ấm áp tình xuân trong ký ức. Năm mới với nhiều ấp ủ mới, nhen nhóm mới, con người có hẹn với mùa xuân để tin vào những điều ngỡ chỉ còn trong cổ tích.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm