(GLO)- Với tôi, đó là năm 1983. Đây là năm đầu tiên tôi đón Tết xa nhà trong bối cảnh đất nước vẫn đang trong thời điểm khó khăn nhất.
Còn nhớ, mãi chiều 27 tháng Chạp, tôi mới về tới cơ quan Đài Phát thanh-Truyền hình Gia Lai-Kon Tum sau chuyến tháp tùng Thiếu tướng Kpă Thìn-Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh đi chúc Tết cán bộ, chiến sĩ các đồn Biên phòng. Dư vị của những cuộc rượu “xoay vòng” khiến tôi vẫn còn váng vất, nhưng chợt như tỉnh ra bởi cơ quan đang có một cái gì đó khác hẳn ngày thường. Người vào ra tấp nập, tiếng cười nói ríu ran và cả mùi khói bếp sực nức bốc lên. Thì ra, mọi người đang chuẩn bị mổ bò ăn Tết.
Bấy giờ, để cải thiện đời sống cho cán bộ, nhân viên, hầu như cơ quan nào cũng tìm cách làm “kế hoạch 3”: hoặc mua bò gửi các nông trường nuôi rẽ, hoặc xin đất tăng gia sản xuất; thậm chí là… trồng su su để bán. Đài chọn cách nuôi bò. Hàng ngày, các phòng, ban thay nhau cử người chăn. Gọi là “chăn” nhưng thực ra cũng chẳng phải lùa chúng đi đâu bởi ngày ấy, đất trống xung quanh cơ quan cỏ đuôi chồn mọc như rừng; chủ yếu là canh chừng kẻo chúng lọt xuống mấy cái giếng chống sét.
Mặc cái không khí “ồn ào như mổ bò” đang xâm chiếm, tâm trí tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao kiếm ra tiền để về quê. Đã hỏi cả mấy anh em thân thiết nhưng họ đều lắc đầu. Hỏi là để cầu may chứ tôi cũng đã biết chắc họ không có. Dân làm báo thời ấy nghèo lắm. Nhuận bút chỉ mang tính chất tượng trưng nên hàng tháng sau khi trừ định mức, tiền may ra chỉ đủ ăn vài tô phở. Bộ phận hành chính thì chẳng có thu nhập gì ngoài lương. Mà lương thời ấy sau khi trừ tiền mua gạo, chất đốt, mắm muối, có dư được vài chục đồng thì cũng không thấm vào đâu so với những thức cần sắm cho ngày Tết. Tính bước đường cùng là lên tài vụ cơ quan tạm ứng trước tiền lương, chẳng ngờ, tôi cũng bị dội gáo nước lạnh nốt. Hết cách. Quay về khu tập thể, tôi vừa mở cửa đã thấy ông Lý Ban Ngày xộc tới, tay cầm đôi chân gà luộc, giọng oang oang: “Ông xem, không hiểu sao giò con gà luộc để cúng tất niên của nhà tôi lại đỏ bầm thế này?”. Mọi người xúm lại đoán già đoán non nhưng tựu trung lại là, năm mới, ông Ngày chắc gặp may.
Nằm trong số vài ba người độc thân phải ở lại, tôi được cơ quan ưu tiên 1 khẩu phần ăn Tết gồm 3 lạng thịt bò, 1 chiếc bánh chưng và 1 chai rượu chanh Hà Nội. Anh Kim Tuấn và tôi bàn nhau đến Giao thừa sẽ “xử” 1 suất, suất còn lại sẽ để sáng mùng 1… Tối 30, không khí khu tập thể im ắng lạ thường. Sau mấy tràng pháo rời rạc của vài gia đình, âm thanh của đêm Giao thừa chỉ còn là tiếng gió rít, tiếng vi vút của hàng thông quanh nhà. Ngày ấy, xung quanh khu vực Đài Phát thanh-Truyền hình tỉnh bây giờ chưa có nhà dân. Tiếng pháo nổ dưới phố vọng lên nghe xa lăng lắc càng tăng thêm nỗi nhớ nhà. Giao thừa chậm chậm nhích từng phút rồi chương trình ca nhạc mừng xuân vang lên với ca khúc mở đầu “Đất nước bên bờ sóng” của nhạc sĩ Thái Văn Hóa: “Khi còn trong nôi, nghe mẹ ru cha đánh giặc cuối trời. Khi ta cầm súng ra đi, người thân ta thức cùng sao trời. Thương đất nước bao năm vẫn hát câu tiễn biệt. Việt Nam, đất nước bên bờ sóng, bão tố của cuộc đời hòa trọn niềm tin thiêng liêng…”. Bài hát ra đời đến thời điểm 1983 đã được hơn 2 năm nhưng trong bối cảnh đất nước bấy giờ, nó vẫn đậm tính thời sự. Những câu hát vang lên da diết nhưng đầy hào sảng đã khiến nỗi nhớ nhà trong tôi như vụt biến. Dù chưa biết năm mới sẽ thế nào nhưng sau chút ưu tư, tôi lại chợt thấy lòng nhẹ nhõm, tự nhủ phải sống lạc quan hơn. Không đủ sức làm điều to tát thì hãy làm “một nốt trầm” trong bản hòa ca xao xuyến “dù là tuổi hai mươi/dù là khi tóc bạc” như lời bài hát “Một mùa xuân nho nhỏ” trong chương trình ca nhạc chào Giao thừa năm ấy.
Sáng mùng 2 Tết, đang lúi húi với bữa cơm rau muống, cá chuồn khô “tự biên tự diễn”, tôi chợt nghe giọng ông Ngày oang oang với câu quen thuộc: “Văn nghệ như rứa thì thôi”. Thì ra, ông vừa chơi lô tô trúng được một chiếc xe đạp Đà Nẵng. Ngày ấy, có được chiếc xe đạp còn ý nghĩa hơn mua được chiếc xe máy đắt tiền bây giờ. Cả khu tập thể xúm lại, xôn xao lời chúc mừng. Tôi cũng vội vàng tắt bếp chạy ra, bắt tay chúc mừng ông. Ánh nắng xuân đang bừng lên rực rỡ.
Mới đó, mà đã mấy mươi năm trôi qua.
NGỌC TẤN