Gần đây, Bích Ngân gây bất ngờ khi thơ chị xuất hiện liên tục trên các báo, tạp chí. Và thơ hay, nhiều người thích. Tập thơ mới nhất của chị là “Nghiêng về phía nỗi đau”, một tập thơ mới chỉ đọc tên đã thấy rất nữ tính, rất nhân văn và đầy chia sẻ, như tính cách ngoài đời của chị.
Chat với chị để làm chùm thơ này, chị nhắn rằng gần đây “bị thơ nó rù quến đến đờ đẫn”, một cách nói, cách sử dụng hình ảnh rất Nam Bộ. Và cũng để thấy, thơ nó trói buộc vô hình, nó “tra tấn”, nó “hành hạ” người sáng tác đến như thế nào. Chị thổ lộ: “Thơ, một người tình thủy chung. Người tình không nhìn người tình bằng con mắt tháng năm mà cảm nhận bằng nhịp đập của một trái tim không già cỗi theo năm tháng”.
Nhà thơ Bích Ngân quê ở Cà Mau, hiện sống ở TP. Hồ Chí Minh, từng là Phó Giám đốc, Phó Tổng Biên tập Nhà xuất bản Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, hiện là Ủy viên Thường vụ Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, Chủ tịch Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh, là nữ nhà văn đầu tiên giữ chức Chủ tịch Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.
Nhưng mừng là dẫu công việc bộn bề, dẫu ở giữa cái đô thị luôn vội vã, luôn chật ních tưởng như không có một khoảng hở cho văn chương, đặc biệt là thơ, chị vẫn viết rất đều, từ tiểu thuyết, kịch bản, truyện ngắn đến thơ. Thơ chị như thế này: “Một cõi riêng của những kiếp đàn bà/biết nhón nhén đem trái tim góp lửa/và nắng mưa nhặt nhạnh cả tro tàn/cho buốt giá vẫn nồng nàn hơi ấm”. Và đây nữa: “Em, người đàn bà/hạnh phúc nhất trần gian/được chạm vào đại ngàn của anh/lịm đi trong nụ hôn tướm máu/và hồi sinh trong bóng tối nhiệm màu...”.
Ở cả hai vai trò, người tham gia quản lý, lãnh đạo hội và người sáng tác, Bích Ngân đều thể hiện rất tốt, đầy nhiệt tình, như cách chị bày tỏ: “Gọi đúng tên/Trái tim có thể chữa lành/những vết thương tự mình cào cấu”.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
VỚI EM
Chị gởi em chút linh cảm vơi đầy
Chiếc xuồng con chở khẳm của má
Hơi ấm đất đai mà ba hóa linh hồn
Và cõi riêng từ mồ hôi nước mắt.
Minh họa: T.N |
Một cõi riêng của chị của em
những người đàn bà được nỗi buồn ký thác
và lặng thầm ôm ấp bóng đêm
vẫn dịu dàng mỗi bình minh gõ cửa.
Một cõi riêng của những kiếp đàn bà
biết nhón nhén đem trái tim góp lửa
và nắng mưa nhặt nhạnh cả tro tàn
cho buốt giá vẫn nồng nàn hơi ấm.
TRÔI NGƯỢC VỀ ANH
Nơi này, bên dòng Cửu Long
chỉ còn bảy nhánh ngược xuôi
về mênh mông sóng cuộn.
Nơi này, hoàng hôn loang bầm mặt nước
Nơi này, lục bình lềnh bềnh theo dòng trôi
Nơi này, em trôi ngược về anh.
Minh họa: H.T |
Trôi
chẳng dòng đục trong nào níu giữ
em trôi
chuyến đò cuối cùng
bập bênh bờ bến.
Đò ơi…
tiếng gọi loang dài
dòng trôi
trôi ngược gió.
Đò… ơi…
lồng ngực em
hay cánh buồm
căng gió
trôi ngược về anh
nơi không chia nhánh cướp dòng
nơi bến bờ neo đậu hoàng hôn.
ANH MANG CHO EM CẢ ĐẠI NGÀN
Anh mang đến cho em cả đại ngàn
nơi rừng xanh ẩn chứa bao kỳ ảo
và lung linh ngọc của lòng trắc ẩn
được sinh ra từ mộng tưởng của anh.
Minh họa: H.T |
Anh mang cho em rực rỡ hoàng hôn
mỗi bình minh anh thắp hồn vào đó.
Em, người đàn bà
hạnh phúc nhất trần gian
được chạm vào đại ngàn của anh
lịm đi trong nụ hôn tướm máu
và hồi sinh trong bóng tối nhiệm màu.
Em, người đàn bà rất đàn bà
đỏng đảnh nhất trần gian
tham lam nhất trần gian
muốn ghì siết cả ảo ảnh mây trời
với trập trùng non cao núi biếc
được neo giữ bằng sinh mệnh trái tim.