Ra trường làm nghề xây dựng ở TP. Hồ Chí Minh nhưng anh vẫn đau đáu với thơ. Đang ăn nên làm ra thế, đùng cái, nghe lời nhà thơ Hữu Thỉnh, khi ấy là Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, anh ra Hà Nội đảm nhiệm chức Phó Giám đốc Trung tâm Văn hóa Hội Nhà văn, rồi làm Phó Giám đốc Bảo tàng Văn học. Và quả là, sống trong môi trường văn chương, thơ anh ngày càng chín, ngày càng làm người đọc mê đắm. Anh kết hợp được cái tỉnh táo của người làm kỹ thuật và cái đắm say của tâm hồn thi sĩ, kiểu như: “Theo câu hát tôi tìm về xứ Lạng/Gió vẫn đầy một ải Chi Lăng/Mưa thương nhớ cứ khuất dần dáng núi/Ngàn lau khua, tiếng ngựa hí vang lừng”. Và có cả những dặn mình như này: “Đến lá rụng còn mơ về ngọn gió/Thêm một lần để tự cất mình lên”.
Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hiện sinh sống ở Thanh Hóa.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Lên Tà Xùa
Thôi kệ mưa Hòa Bình
Lên Tà Xùa săn nắng
Đường như sợi dây chùng
Lùng nhùng quanh vực thẳm.
Minh họa: H.T |
Rượu ngấm từ đêm qua
Đến giờ còn ướt mắt
Muốn ôm hết cả trời
Mà mưa giăng dằng dặc.
Quá nửa chừng câu hát
Mây ùa vây trắng đèo
Thác rừng rơi vô định
Tuột mất chiều trong veo.
Muốn làm trái sơn tra
Mềm môi người hái quả
Muốn cuộn hết Tà Xùa
Tung mù lên đỉnh gió.
Bản Mạ
Để có được bản Mạ
Sông Chu xanh hết mình
Để có chiều thấp thỏm
Nắng cả mùa lung linh.
Minh họa: Huyền Trang |
Anh mải theo tiếng sáo
Điệu xòe vắt ngang thân
Khói tuôn từ triền dốc
Vào mùi xôi đã lừng!
Thương tiếng chim “trói cột”
Cả đời rưng rức than
Khua luống như tiếng núi
Gõ vuông lên vách ngàn.
Mệ ơi, cứ nhai trầu
Cho vườn nhà rậm quả
Chân lên cầu Thanh Xuân
Dùng dằng câu khặp cổ.
Lại những đêm lửa đỏ
Quấn lời lên khăn piêu
Lại những bậc thang gió
Cuốn mây trên đồng chiều.
Trước mộ mẹ Tơm
Có bao nhiêu lối cỏ đã thành đường
Bao túp lều rơm đã thành phố xá
Có bao nhiêu vầng trăng đã thành đôi thành lứa
Mây khói hư vô một bóng con người!
Con khấu đầu trước mẹ. Mẹ Tơm ơi!
Sao cây phải cố hoa, sao hoa phải cố thắm
Sao biển ngoài kia phải cố dài cố rộng
Trước mộ người, mình cố tốt đẹp hơn!
Minh họa: H.T |
Cua búng càng đua với cá với tôm
Con nghe rõ tiếng cựa mình của đất
Trưa Hanh Cát thanh minh như tích mật
Bỗng tràn ra hoa lá khắp trong vườn.
Chiếc tông đơ giấu anh Hậu, anh Sồ
Hũ sành nhỏ vài đồng xu thấp thỏm
Rổ rá ông đan bao nhiêu hy vọng
Khoai sắn cõng cà lội mặn ngày ba...
Mẹ mong manh như cọng rạ nắng già
Nhặt nhạnh, góp gom, nhịn nhường, chịu đựng
Nước mắt ứa đôi chân quỳ thấp xuống
Con hiểu vì sao lối cỏ thành đường.
Chánh Tổng làng như con cú ăn sương
Mẹ quyết liệt để đất này sống sót
Giờ mẹ ngủ ngàn thu yên giấc
Dưới cát sâu là long mạch quê mình.