Mặc dù hoàn cảnh kinh tế gia đình còn nhiều khó khăn, nhưng hơn 10 năm qua, vợ chồng anh Hà Tư Phước- Huỳnh Thị Hạc ở thôn Ia Rok, xã Chư Hdrông, TP. Pleiku (Gia Lai) đã tự nguyện tìm đến nhiều địa phương đón những người mắc bệnh tâm thần đi lang thang hoặc bị gia đình xích, nhốt trong nhà về nuôi dưỡng. Bằng tấm lòng chân thành, sự đôn hậu nên tất cả 18 người hiện tại đang ở với gia đình anh Phước không còn hung dữ, không đi lang thang, trong đó có 5 người đã phục hồi và xin trở về đoàn tụ với gia đình.
Gia đình bà Nguyễn Thị Vân ở tổ 2, phường Thắng Lợi, TP. Pleiku, có một người con trai và 6 người con gái. Nhưng bất hạnh xảy ra khi con trai bà lên 20 tuổi tự nhiên phát bệnh điên, bỏ nhà đi lang thang khắp nơi. Có lần Tạ Quốc Phong- con trai bà đi vào rừng, Công an bắt vì nghi Phong rình mò ăn trộm bò nên bị nhốt hơn 1 ngày. Khi ở trong đồn, có người nhận ra Phong là người hàng xóm nên đã báo cho gia đình bà đến xin đón con về. Khi ấy Công an mới biết Phong bị bệnh tâm thần nặng. Nhiều lần ra đường rồi trở về nhà, Phong có biểu hiện hung dữ, luôn đánh chửi bố mẹ, các chị em và đập phá tài sản trong gia đình. Quá hoảng sợ, gia đình bà đã dùng dây để xích con lại. Nhiều năm qua, gia đình bà đã tìm thầy tìm thuốc để chữa trị cho con, nhưng càng chữa chạy, bệnh tình của Phong càng thêm nặng.
Phạm Chí Nghĩa đang thể hiện tác phẩm của mình cho các bạn cùng thưởng thức. Ảnh: P.D |
Năm 2009 nghe giới thiệu có anh Hà Tư Phước ở thôn Ia Rok, xã Chư Hdrông, tự nguyện đứng ra nhận giúp đỡ, nuôi dưỡng và chăm sóc người tâm thần không thu tiền, gia đình bà đã đem con trai đến nhờ giúp đỡ. Hơn 2 năm gửi con, gia đình thường xuyên cử người đến thăm nom. Thấy con khỏe mạnh, tự xúc cơm ăn, không còn đập phá và dần bình phục, bà Nguyễn Thị Vân, phấn khởi cho biết: “Là gia đình còn nhiều khó khăn, nhưng chú Phước thấy người ta như vậy nên nuôi giùm. Kể từ khi vào ở với gia đình chú Phước đến nay đã được hơn 2 năm, mỗi lần đến thăm con, tôi đều phấn khởi, xóa bỏ được mặc cảm, vì con tôi biết nghe lời chú Phước, biết tự tắm rửa, lau dọn phòng ở sạch sẽ”.
Bất hạnh hơn là gia đình bà Nguyễn Thị Si- ông Trương Văn Sơn ở Pleiku Roh, phường Yên Đổ, TP. Pleiku buôn bán rau ở chợ. Gia đình có 4 người con, 7 năm trước sau một trận ốm hai người con trai lớn bị đổ bệnh và bỗng dưng chửi mắng bố mẹ, đập phá tài sản, cởi quần áo đi lang thang ngoài đường. Nhà tuy nghèo, nhưng vì mong con khỏi bệnh nên gia đình tìm khắp nơi chạy chữa thuốc thang nhiều năm mà bệnh tình của con không hề thuyên giảm. Vì sợ chúng phá phách nên gia đình phải dùng xích để cột mỗi đứa một bên hông nhà. Đầu năm 2011, gia đình bà Si đã đem một người con lớn là Trương Xuân Đông nhờ anh Hà Tư Phước nuôi giúp. Sau 7 tháng được gia đình anh Phước chăm sóc cùng với những người bạn cùng cảnh ngộ, giờ Đông đã biết tự tắm rửa, tự ăn cơm và biết ra vườn cà phê nhặt cỏ giúp cho anh chị Phước. Bà Nguyễn Thị Si, xúc động nói trong nước mắt: “Tôi gửi con được 7 tháng rồi. Cháu bữa nay cũng đỡ nhiều. Gia đình chú Phước bỏ tiền ra để giúp đỡ những người bị tâm thần như con tôi, gia đình tôi rất biết ơn”.
Đối với Re- người dân tộc Jrai ở làng K’Be, xã H’Moong, huyện Sa Thầy, tỉnh Kon Tum được gia đình đem đến nhờ anh Phước nuôi giúp từ năm 2009, đến nay anh đã đỡ được phần nào và dần dần nhớ về quá khứ của mình. Re bảo: Mình lấy vợ từ năm 2003. Vợ mình là người dân tộc Chăm quê ở huyện Bác Ái, tỉnh Ninh Thuận, chúng mình đã có hai đứa con gái sinh đôi, năm nay cũng được 7 tuổi rồi, hiện nó đang học ở trường làng. Năm 2008, trong một lần uống rượu ngà ngà, mình tham gia đua xe máy với bạn bè thanh niên trong làng, rồi bị ngã, đầu đập xuống nền đường. Từ đó mình không còn nhớ gì nữa.
Khi đến với gia đình anh Phước, Re hiền lành, chăm chỉ và rất biết nghe lời. Giờ Re cũng đỡ rất nhiều, và mong muốn gia đình đến đón về để đoàn tụ. Re nói: Mình giờ khỏe nhiều, gần hết điên rồi. Mình muốn về với vợ để cùng với nó chăm sóc các con.
Cùng ở với những người bạn đồng cảnh ngộ tại gia đình anh Phước còn có Phạm Chí Nghĩa. Anh Phước bảo, Nghĩa là người hết sức đặc biệt. Nghĩa là người biết đánh đàn guitar và hát rất hay. Từ ngày về ở với anh, Nghĩa đã sáng tác được 6 bài hát ca ngợi về vẻ đẹp của con sông Đà, ca ngợi mảnh đất Pleiku hiền hòa…
Anh Phước cho biết: Hồi đầu năm tôi gặp nó lang thang ở khu vực Biển Hồ, thấy tội quá tôi mang về nuôi. Rồi anh Phước bảo Nghĩa kể về những khoảng thời gian lang thang vất vưởng ngoài đầu đường, góc chợ. Nghĩa nhớ lại những ngày sống ở Nha Trang: “...Lúc ấy mình còn trẻ lắm. Lang thang được mấy ngày đói quá, mình đi xin ăn nhưng chẳng ai cho cả. Người ta đâu có biết là tôi bị điên. Đói, khát tôi đành vơ một nắm cát bỏ vào mồm ăn ngấu nghiến và lấy nước biển để uống. Một lúc sau có người khách nước ngoài đi đến tôi liền chìa tay ra xin bằng tiếng Anh, họ cho tôi 20 đô la. Tôi đem tiền vào quán cơm bảo muốn mua cơm, họ bảo đấy là đô la giả. Có tiền không mua được gì tôi liền cho người bán bánh mì dạo, rồi họ đưa cho tôi 5 cái bánh mì, tôi ăn ngấu nghiến...”.
Tôi hỏi sao Nghĩa biết tiếng Anh? Nghĩa bảo, mình vốn là sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm Quy Nhơn khóa học 1988-1990. Lúc ấy, học được hơn một năm thì mình thấy đầu đau như búa bổ, các con chữ, con số nó cứ ẩn hiện trong đầu mình. Mỗi lần như thế mình lại đi lang thang thấy đỡ đau hơn. Đi miết rồi đến với anh Phước đây. Giờ mình không muốn đi đâu nữa, muốn ở với anh Phước, chị Hạc thôi… Tôi không tin những gì Nghĩa đã nói. Nhưng tôi tin, chỉ có những con người đã trải qua trường lớp, được đào tạo mới có thể viết lời, sáng tác nhạc như anh Nghĩa.
Bất hạnh hơn là gia đình bà Nguyễn Thị Si- ông Trương Văn Sơn ở Pleiku Roh, phường Yên Đổ, TP. Pleiku buôn bán rau ở chợ. Gia đình có 4 người con, 7 năm trước sau một trận ốm hai người con trai lớn bị đổ bệnh và bỗng dưng chửi mắng bố mẹ, đập phá tài sản, cởi quần áo đi lang thang ngoài đường. Nhà tuy nghèo, nhưng vì mong con khỏi bệnh nên gia đình tìm khắp nơi chạy chữa thuốc thang nhiều năm mà bệnh tình của con không hề thuyên giảm. Vì sợ chúng phá phách nên gia đình phải dùng xích để cột mỗi đứa một bên hông nhà. Đầu năm 2011, gia đình bà Si đã đem một người con lớn là Trương Xuân Đông nhờ anh Hà Tư Phước nuôi giúp. Sau 7 tháng được gia đình anh Phước chăm sóc cùng với những người bạn cùng cảnh ngộ, giờ Đông đã biết tự tắm rửa, tự ăn cơm và biết ra vườn cà phê nhặt cỏ giúp cho anh chị Phước. Bà Nguyễn Thị Si, xúc động nói trong nước mắt: “Tôi gửi con được 7 tháng rồi. Cháu bữa nay cũng đỡ nhiều. Gia đình chú Phước bỏ tiền ra để giúp đỡ những người bị tâm thần như con tôi, gia đình tôi rất biết ơn”.
Đối với Re- người dân tộc Jrai ở làng K’Be, xã H’Moong, huyện Sa Thầy, tỉnh Kon Tum được gia đình đem đến nhờ anh Phước nuôi giúp từ năm 2009, đến nay anh đã đỡ được phần nào và dần dần nhớ về quá khứ của mình. Re bảo: Mình lấy vợ từ năm 2003. Vợ mình là người dân tộc Chăm quê ở huyện Bác Ái, tỉnh Ninh Thuận, chúng mình đã có hai đứa con gái sinh đôi, năm nay cũng được 7 tuổi rồi, hiện nó đang học ở trường làng. Năm 2008, trong một lần uống rượu ngà ngà, mình tham gia đua xe máy với bạn bè thanh niên trong làng, rồi bị ngã, đầu đập xuống nền đường. Từ đó mình không còn nhớ gì nữa.
Khi đến với gia đình anh Phước, Re hiền lành, chăm chỉ và rất biết nghe lời. Giờ Re cũng đỡ rất nhiều, và mong muốn gia đình đến đón về để đoàn tụ. Re nói: Mình giờ khỏe nhiều, gần hết điên rồi. Mình muốn về với vợ để cùng với nó chăm sóc các con.
Cùng ở với những người bạn đồng cảnh ngộ tại gia đình anh Phước còn có Phạm Chí Nghĩa. Anh Phước bảo, Nghĩa là người hết sức đặc biệt. Nghĩa là người biết đánh đàn guitar và hát rất hay. Từ ngày về ở với anh, Nghĩa đã sáng tác được 6 bài hát ca ngợi về vẻ đẹp của con sông Đà, ca ngợi mảnh đất Pleiku hiền hòa…
Anh Phước cho biết: Hồi đầu năm tôi gặp nó lang thang ở khu vực Biển Hồ, thấy tội quá tôi mang về nuôi. Rồi anh Phước bảo Nghĩa kể về những khoảng thời gian lang thang vất vưởng ngoài đầu đường, góc chợ. Nghĩa nhớ lại những ngày sống ở Nha Trang: “...Lúc ấy mình còn trẻ lắm. Lang thang được mấy ngày đói quá, mình đi xin ăn nhưng chẳng ai cho cả. Người ta đâu có biết là tôi bị điên. Đói, khát tôi đành vơ một nắm cát bỏ vào mồm ăn ngấu nghiến và lấy nước biển để uống. Một lúc sau có người khách nước ngoài đi đến tôi liền chìa tay ra xin bằng tiếng Anh, họ cho tôi 20 đô la. Tôi đem tiền vào quán cơm bảo muốn mua cơm, họ bảo đấy là đô la giả. Có tiền không mua được gì tôi liền cho người bán bánh mì dạo, rồi họ đưa cho tôi 5 cái bánh mì, tôi ăn ngấu nghiến...”.
Tôi hỏi sao Nghĩa biết tiếng Anh? Nghĩa bảo, mình vốn là sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm Quy Nhơn khóa học 1988-1990. Lúc ấy, học được hơn một năm thì mình thấy đầu đau như búa bổ, các con chữ, con số nó cứ ẩn hiện trong đầu mình. Mỗi lần như thế mình lại đi lang thang thấy đỡ đau hơn. Đi miết rồi đến với anh Phước đây. Giờ mình không muốn đi đâu nữa, muốn ở với anh Phước, chị Hạc thôi… Tôi không tin những gì Nghĩa đã nói. Nhưng tôi tin, chỉ có những con người đã trải qua trường lớp, được đào tạo mới có thể viết lời, sáng tác nhạc như anh Nghĩa.
Phạm Duy