Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Ký tự mưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chiều. Cơn mưa giao mùa ào ạt rơi vào thành xe tạo thành bản hòa âm đầy ngẫu hứng. Tôi lơ đãng ngắm những giọt mưa bật nảy giữa lòng phố nom xa như một vũ công đang “phiêu” theo từng nốt nhạc. Phố nhạt nhòa trong mưa, tôi thả mình theo những hoài niệm, những khắc khoải chưa xa. Mưa và nhớ.
Hồi ấy, ba tôi làm ở công ty may thương binh. Mẹ ở nhà gồng gánh nuôi hai anh em tôi. Có năm, mẹ ốm hai trận dài, nhưng cũng không mấy được nghỉ ngơi. Nhìn mẹ lúc đó như lá cỏ tranh liêu xiêu trước gió…
Còn nhớ những ngày mưa như trút nước, mẹ bưng hai thúng khoai bỏ trên hộc, kéo mấy mảnh ni lông trùm lên, rồi quay sang gọi anh em chúng tôi: “Hai đứa vô phụ mẹ mau lên”. Mặc cho mẹ hò hét, anh em tôi vẫn đánh trần trên mảnh sân nhỏ, tay múa loạn xạ chém vào màn mưa và mơ làm người lính giữa làn tên của quân thù. Mẹ nép vào cánh cửa, dõi theo những lạch chớp ngoằn ngoèo phía trời xa. Gió thổi ù ù vào nhà, gặp tường đất thốc ngược lên muốn kéo phăng mái cọ. Anh em tôi thôi vui đùa, chạy vội đi lấy thang và chặt lá dọi lại những chỗ thủng. Người mẹ ướt sũng, vai khẽ run sau những tia chớp trong trời chiều đỏ ối.
Minh họa: Huyền Trang
Ngày lũ lớn. Nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về, chỉ một loáng đã mấp mé đường làng. Dân làng hò nhau chạy. Mẹ xếp đồ dùng cần thiết lên quang gánh, tay dắt anh em tôi tất tả chạy theo. Nước ngập mặt đường, mẹ san bớt đồ qua một thúng rồi bảo tôi ngồi lên thúng còn lại. Anh trai xịu mặt, nấc lên trong ấm ức. Mẹ vừa gánh vừa dỗ dành rồi dắt tay anh đi trong dập duềnh nước. Bóng mẹ in trên từng sóng nước, gầy guộc, mỏng manh. Làng chạy lũ, 3-4 nhà chung nhau một bếp, củi ướt mèm, khói cay xè mắt. Mẹ nấu một xoong khoai trộn đậu đen rồi nắm thành từng nắm nhỏ để anh em tôi ăn cả ngày. Trong mưa lũ, người lớn thì lo lắng đủ bề, chỉ bọn trẻ chúng tôi là ngang ngược đòi ăn cơm ngon rồi quấy khóc và nghịch nước. Anh em tôi cũng vậy, sau 2 ngày ngoan ngoãn ăn khoai nấu đậu, đến ngày thứ ba, tôi đã ngồi khóc đòi cơm trong tiếng thở dài của mẹ.
Mưa. Tôi hết nhìn trời rồi lại cúi xuống chiếc điện thoại, gõ từng chữ nhỏ. Ký tự mưa của tôi có cái giật mình đầy thảng thốt của mẹ. Ký tự mưa của tôi là dáng mẹ dập dềnh theo gợn nước của ngọn nguồn Rào Trổ. Ký tự mưa, ký tự của tháng năm đầy nhớ, đầy thương. Bất giác, tôi gửi cho đứa bạn thân dòng tin vừa chợt đến: “Cùng về quê, tắm mưa, ôn kỷ niệm nhé”. 
ĐÔNG HÒA
 

Có thể bạn quan tâm