Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Những con đường Phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có những con đường đến viên sỏi nhỏ cũng  trở nên thân thuộc, nhưng cũng có những con đường chỉ lướt qua ô cửa xe khách vài ba lần. Dù vậy, với tôi, chúng đều trở thành nỗi nhớ. Khi gần, chúng như người bạn; khi xa, chúng thôi thúc tôi trở về. Đó là những con đường của Phố núi Pleiku.
Pleiku là nhà, là quê hương, là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Nơi đó, những con đường nhỏ, dốc dài hút vào lòng phố, hương cà phê nồng nàn trong gió và chút se lạnh đủ sức níu chân người dừng lại thưởng thức một ly cà phê thơm nồng, đánh thức các giác quan. Hàng thông già vi vu trong gió. Lặng yên, tôi lắng nghe tiếng thì thầm rất nhẹ giữa những chiếc lá hình kim mảnh dẻ. Chúng như kể cho tôi nghe những câu chuyện về thành phố nhỏ bé này.
Minh họa: Kim Hương
Đôi khi lang thang trên phố nhỏ, chợt nao lòng chạm góc phố tím bằng lăng khoe sắc dịu dàng. Một ngày, chuẩn bị cho hành trình rời xa phố mấy ngày vì công việc, tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Mặt trời vừa lên, sương tan dần. Phía trước là con đường như mũi tên lao vào màn sương đặc quánh. Bên trái là dã quỳ, bên phải cũng là dã quỳ mê mải vàng. Xa xa rừng cao su, rừng thông… im lìm. Đỉnh Hàm Rồng trầm ngâm, cất giấu những ngọn gió. Không gian tĩnh mịch, chỉ có những chiếc xe lầm lũi vụt qua. Ánh đèn pha làm tôi lóa mắt. Tôi mới nhận ra mình đang đón bình minh trên con đường tuyệt đẹp. Mặt trời như một gã khổng lồ quá chén nhô lên, xua tan những giọt sương se sắt lạnh. Ngày mới bắt đầu.
Dong ruổi qua những con đường ngoại ô, không gian được mở ra với các đồi chè xanh tít tắp, những vườn cà phê hoa nở trắng cả một vùng trời, hương thơm ngào ngạt. Những ngôi nhà nhỏ nép mình bên khu vườn xanh màu cây trái; xa xa, những lòng thung lúa đang làm đòng tỏa hương ngọt ngào. Trong các cuộc lang thang ấy, tôi gặp lại những cây pơ lang vững chãi bên đường, kiêu hãnh rực rỡ sắc hoa, hàng vông bên bờ rào còn sót lại đâu đó cũng bời bời hoa đỏ. Bắt gặp một đàn bướm vàng lên đến hàng ngàn con đậu kín một quãng đường. Xe ào qua, chúng vụt bay lên. Cả bầu trời dập dờn, chao nghiêng cùng cánh bướm. Con đường như một dải lụa mềm được hong phơi trên chiếc thảm sắc màu của cây và hoa. Tôi đi trên tấm lụa ấy từ năm này qua năm khác, nhưng mỗi lần đi qua là thêm một lần háo hức đầy hứng khởi.  
Pleiku lấy hai mùa mưa, nắng để phân định thời gian trong năm. Nhưng với tôi, những con đường Phố núi có đủ bốn mùa. Giữa chúng là một sự dịch chuyển mùa rất nhẹ làm thay đổi các gam màu của tự nhiên nơi đây. Những con đường như sợi chỉ gắn kết các mùa với nhau, làm nên một Pleiku đầy quyến rũ...
TRẦN HỒNG VÂN

Có thể bạn quan tâm