Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Nỗi nhớ tháng tư

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Dưới vòm lá xanh mát, những tia nắng lọt qua kẽ lá vẽ lên mặt đất những bông hoa khẽ khàng lay động theo chiều gió. Lũ ve đã đủ sức ngân lên cung bậc trầm bổng tạo thành dàn đồng ca bất tận. Tháng tư rồi đấy, kỳ nghỉ với lý do không ai mong muốn kéo dài đến nỗi, đôi khi tôi như quên ngày tháng… Và khi, lắng nghe thanh âm riêng có của tháng tư, lòng tôi lại ngân lên nỗi nhớ học trò.
Tháng tư! Tiết trời giao thoa, nửa chừng như xuân, nửa chừng như hạ, đang vàng tươi nắng lại rộn rã mưa. Phố núi trở nên dịu dàng trong mê mải sắc hoa. Chiêm ngắm phố, tôi như nghe được thời gian trôi trên từng phiến lá. Thời gian vẫn luôn vậy, có ngưng lại hay vội vã ào đi bao giờ. Chỉ là, tâm trạng con người khiến xui thời gian thêm lắng đọng, khi mau mải từng bước, lúc chầm chậm từng giây. Thời gian đi qua hằn lên từng gân lá, thớ gỗ, qua màu sắc của hoa thơm, quả ngọt. Thời gian đậu trên khóe mắt, khóe môi những người cha, người mẹ. Và thời gian như ngưng lại trên từng bước chân học trò-những bước chân lẽ ra bây giờ đang rộn rã vui tươi lắm. Ngồi ngắm phố mà tôi không thôi mường tượng về cảnh những giờ ra chơi của các em. Thế nào cũng có một nhóm học sinh nam rủ nhau ngó nghiêng trên từng ngọn cây chờ trực tóm được một chú ve lơ đễnh nào đó đậu ngay tầm với. Trống trường điểm giờ vào lớp, chúng vội vàng lấy cái mũ giấu chú ve vào đó và mong nó hãy im lặng để cô giáo sẽ không phát hiện ra.
 Minh họa: KIM HƯƠNG
Minh họa: KIM HƯƠNG
Ấy vậy mà giờ đây, giữa tháng tư mà sân trường vẫn vắng bước chân học trò hiếu động đáng yêu. Cây phượng già trầm tư, lâu lâu lại buông rơi đôi ba chiếc lá, lặng lẽ dâng những chùm hoa thắm đỏ. Lũ ve chừng như cũng muốn ẩn mình, chỉ đến lúc nắng ấm mới đồng loạt ngân lên những thanh âm cao vút. Gió như ngừng lại. Đến trường trong ngày trực, tôi rón rén bước từng bước nhẹ, không nỡ làm lay động cái không gian.
Không ít lần, tôi nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của phụ huynh học sinh, nội dung chỉ xoay quanh một câu hỏi: Cô ơi khi nào đi học lại? Hoặc: Tuần này được đi học chưa cô? Tôi trả lời: Vẫn tiếp tục nghỉ... Sau đó, thế nào cũng là đôi tiếng thở dài: Ôi lâu quá cô ơi! Học trò nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cô lắm rồi... Tắt điện thoại, tôi ngồi lặng lẽ. Lòng tôi cũng mong lắm, mong dịch bệnh được kiểm soát, mong tất cả mọi việc trở lại như trước, mong được bận rộn, tất bật như trước. Để mỗi sớm mai, tôi thức dậy khi ánh ngày vừa chớm, hăm hở đến trường trong ríu rít tiếng chào của trò nhỏ. Khi ấy, có lẽ sân trường đã rực rỡ hoa phượng.
TRẦN HỒNG VÂN

Có thể bạn quan tâm