Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Quả ngon cuối mùa

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Giữa mùa mưa, Phố núi mờ sương, những đám mây xám trĩu nặng hơi nước như kéo bầu trời sà xuống thấp. Người ra đường dường như ít hơn, hàng cây ven đường đang dần trút lá. Ghé vào hàng hoa quả, chạm mắt vào những quả hồng mới chợt nhớ trời đã sang thu tự lúc nào.
Bà ngoại gọi điện, bà bảo na đã bắt đầu chín, thị cũng đang vào mùa, thơm lắm. Ngần ngừ một lát, bà hỏi, năm nay Covid thế nhà có ai về quê không? Nghe mẹ nói không về, bà bảo thế để bà gửi xe vào cho cả nhà mấy thứ quả trong vườn. Cứ vậy, năm nào mấy mẹ con không về được thì y như rằng sẽ có quà quê của bà.
Chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ là bao đậu phộng nhân tròn căng mà mẹ thích rang cả vỏ, chỉ là nắm kê vàng ruộm để nấu chè, can mật mía để kho cá, mớ cá chỉ khô được xẻ ướp và phơi khô kỹ càng. Còn lại là quả, toàn là quả trong vườn bà. Này là quả thị vàng hườm hườm còn hơi ánh xanh, này là trái na mắt tròn đều xanh mát, thêm một mớ ổi sẻ trong vườn vì lần nào về cháu cũng trèo hái để nhâm nhi. Bà luôn dành những quả to nhất, đều nhất gửi đi. Mẹ cứ rưng rưng nước mắt khi nhận được thùng quà bà tận tay sắp xếp, đóng gói.
 Ảnh minh họa (nguồn: Internet)
Ảnh minh họa (nguồn: Internet)
Bà mẹ nào cũng sẵn niềm mong ngóng, chắt chiu dành cho những đứa con, đứa cháu phương xa. Quả ngon, quả ngọt hái xuống mà lòng cứ nghĩ thương chúng không được phần. Nên lại cắc củm để dành làm quà, cả đêm nghe gió xào xạc ngoài vườn cứ sợ rụng hết quả.
Sáng sớm hôm sau bà đã lụm cụm ra vườn mà ngó, đợi nắng ráo liền đi sai đứa cháu nào khỏe tay, khỏe chân leo lên trảy quả xuống cho bà để đem đi gửi xe. Trái nào bị chín quá đám cháu mới được ăn. Quà gửi đi rồi mà bà còn hồi hộp hơn cả người đợi quà, mới sáng sớm đã giục mẹ mau ra nhà xe nhận hàng. Bà sợ mấy quả na, quả thị già sẽ bị giập nhũn.
Những chiu chắt của bà được đám cháu xa nhà đón nhận đầy thích thú: Hương thị thơm đến nao lòng, những quả na tròn xoe mắt ngơ ngác... Đám trẻ cứ chạy quanh hít hà. Hương thị, hương na của bà gửi luôn ngọt ngào và ám ảnh. Mẹ lúc nào cũng giữ lại một trái thị nhỏ nhất để đầu giường cho thơm.
Và cứ mỗi lần như thế, mẹ đều rưng rưng ngâm lại câu thơ mà đám trẻ đã thuộc lòng: “Quả ngon dành tận cuối mùa/Chờ con phần cháu bà chưa trảy vào…” (Quả ngọt cuối mùa-Võ Thành An) khiến đám con nhỏ đang tranh nhau quả chín cũng phải chùng lòng nhớ thương.
KIM SƠN

Có thể bạn quan tâm