Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Thu nõn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Năm nào cuối hạ, tôi cũng nghe bọn trẻ nói với nhau lời thật ngây thơ: “Sớm mai lại ra đây bắt cá nhé”, “Đá bóng nhé”, “Trèo cây  nhé”… Chúng đâu có hay, sớm mai trời đã sang mùa. Đời cũng như mùa, biến chuyển vô cùng.
Minh họa: HUYỀN TRANG
Tôi có người bạn là dân “bụi bặm” (chứ không bụi đời)-anh tự nhận thế. Bàn chân anh in khắp các miền rừng núi, sông nước, hải đảo… Bát cơm, đồng tiền thức nào cũng bụi, cũng lên nước mồ hôi. Anh đi cả bốn mùa bất kể mưa lũ, đại hàn, nắng nôi, như con voi núi đi tìm nguồn nước. Vậy mà bữa nay, nằm trên giường bệnh nhìn hàng cây cổ thụ rớt lá, mắt anh ngân ngấn… Đời đã thu rồi. Thời khắc mới chớm ấy, mấp mé hôm qua và mai sau ấy, là hôm nay, thoáng chốc non tơ, nõn nà như mùa thu vậy.
Tôi ở thành phố dần như chú chim thuần trong lồng với bầu trời hình chóp, tiếng hót sẽ thuần theo tầm bay của đôi cánh, không còn biết giật mình trước tiếng vỗ cánh xa xăm của đồng loại. Giữa những dãy nhà cao, mùa pha loãng vào hai thì mưa nắng mà nuôi những tâm hồn. Mùa thu xa xăm như ký ức ông bà, mỗi khi nhớ ra lại trong veo như vừa được lau rửa với tâm lành của những Vu lan, Trung thu ngày ấy.
Thu là một chiều gió bỗng lặng. Cái sân gạch hầm hập nắng lửa bỗng dưng mát tính mà se lạnh. Chỉ chờ có thế, cái lạnh đầu tiên len vào nếp nhăn người già, vào lọn tóc con trẻ. Cái lạnh chạm đến những sợi tơ ấy trước, đến gốc chuối, nước giếng làng, sau cuối mới là những tấm thân vạm vỡ đang tứa mồ hôi mưu sinh giữa cuộc đời.
Trong những ô cửa sổ nhà cao tầng, người ta lặng lẽ làm thơ giao mùa hay say sưa thức lên những tiếng dương cầm, lảnh lót như những giọt sương. Còn ở nơi thôn dã, chiều đến, người ta í ới gọi nhau về, náu trong tiếng gọi đó niềm hân hoan. Hình như, bữa nay đã thấy quả trong vườn chín ửng, mầm mạ mùa đã xanh lên thì cây lúa, cái nắp vung nồi cơm khấp khởi sùng sục sôi một niềm hạnh phúc. Thu như nàng tố nữ nõn nà thơ ngây bước xuống bến nước trong veo tắm gội. Nàng có đâu hay, chỉ có nước thời gian mới đầy ắp thế, gột rửa tuổi xanh từng ngày một đi không trở lại.
Thu nõn nà mà cũng ắp đầy. Tôi thấy thu trên mặt hồ, trong ngấn nước mắt ai đã bước qua năm tháng tuổi trẻ, thu trong veo đáy mắt trẻ thơ… Và ở đâu đó, từ muôn nẻo xa xăm, thu chơm chớm đấy, tinh khôi đấy. Thế mới hay, những gì mong manh nhất lại được lưu giữ lâu nhất trong hồn ta. Và biết đâu, khi nét mực giờ đây còn tươi rói thì chiều nay thu đã lại về. Chẳng bao giờ những non tơ, nõn nà ấy lại giống nhau như năm trước. Vậy mới là mùa thu.
 BÙI VIỆT PHƯƠNG

Có thể bạn quan tâm