Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Vũ khúc ban mai

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sớm mai, ngước mắt nhìn lên bầu trời trong veo, tôi chợt nhớ đến lời ví von “ban mai như một tờ giấy trắng” và cười một mình. Thì chẳng phải hôm nay, ban mai tựa như một thiếu nữ vừa thức giấc chưa kịp điểm trang và giận dỗi người yêu. 
Những cành lá đẫm sương vương vấn rời phiến lá xuống lăn dài trên cỏ đầy nghịch ngợm. Đôi chim chào mào trên cây thiết mộc lan hết bay ra lại bay vào, ngó nghiêng một đỗi rồi cất tiếng hót chào ngày mới.
Ngày mới, tôi thấy lòng mình dịu lại, thảnh thơi dõi theo khóm hồng leo nơi hàng rào nhà bên chúm chím nụ, rung rinh, rung rinh. Thoáng nghe trong gió vọng về giọng ca Lệ Quyên đầy réo rắt “Em ơi, có phải ngoài trời đang mưa?”. Là của quán cà phê phía bên kia đường, giờ này chắc đã lác đác khách. Tôi ngẩn người, hôm nay trời không mưa, chỉ như đôi mắt mẹ già chờ trông con theo dọc dài năm tháng cứ vời vợi, cứ mờ xa.
Tôi nhìn ban mai trong tất bật của chị bán bánh mì, miệng đon đả chào khách, tay nhanh nhẹn đảo trứng trên cái chảo con con. Cạnh đó, anh chồng nhanh tay lấy bánh mì trên lò than nóng bỏ vào bao giấy đưa cho khách, tay kia thu tiền rồi bỏ vào hộp thiếc. Lúc vắng khách, chị vợ mở hộp thiếc, lấy ra những đồng 1, 2, 5 ngàn quăn góc, đếm rồi vuốt thẳng. Ánh mắt rạng lên niềm vui. Anh chồng vừa chở con đi học thêm về phụ vợ xếp gọn lại mấy chiếc ghế rồi nhắc vợ ăn sáng. Bên kia đường, 2 bác xe ôm ngồi xổm xuống vỉa hè lôi ra bàn cờ tướng. Bà cụ bán quán cóc đã quen nếp, lẳng lặng đặt xuống bên cạnh 2 ly cà phê đen, một ấm trà rồi trở vào. Quán của bà là một chiếc tủ kính con con, bày dăm gói bánh, ít bim bim, vài gói thuốc lá, dăm chai bia... và cà phê. Quán cóc như là cái cớ để bà tìm người chuyện vãn cho nhẹ bớt ưu tư.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Tôi thấy ban mai trong nụ cười của đôi tình nhân trên chiếc xe ngược ra chiều thành phố. Họ tìm những bình yên nơi chỉ có hai người, với thiên nhiên và không khí trong lành, nơi cảm xúc thăng hoa. Nắng xuyên qua rừng thông tạo nên những hình thù khác lạ trên đám lá khô. Những quả thông nằm bình yên ngắm mây trời bên gốc cỏ mật nõn nà xanh. Đôi tình nhân tay trong tay tản bộ dưới hàng thông và thì thầm với nhau, chốc chốc lại cười vui. Tiếng cười của họ quyện vào ban mai mênh mông, long lanh nắng và rộn rã tiếng chim chuyền cành gọi bạn tìm nhau.
Tôi ngồi lặng bên ly cà phê ngắm nhìn dòng người xuôi ngược. Những vội vã của các bậc phụ huynh đưa con đến trường, những gánh hàng rong với thức quà quê oằn cong đòn gánh. Nơi góc ngã tư đường, các mẹ các chị ở làng ven phố nhẹ đặt chiếc gùi dựa vào gốc sao xanh rồi bày ra dăm mớ ốc, mớ rau… chào mời người đi đường dừng chân mua bán. Gần đấy, một em gái cũng nhanh tay bày đôi ba bó hoa sen còn đẫm sương đêm. Nhìn hoa, tôi chợt nghe hương thơm bay lên từ ký ức. Tôi nghe được cả vị bùn ngai ngái thoảng qua để lòng thổn thức nỗi nhớ quê nhà.
“Ban mai là trang giấy trắng”. Và tôi biết, sau ban mai thuần khiết, bình yên là một ngày rộn ràng qua phố với đong đầy nắng và thao thiết những thân tình. 
ĐÔNG HÒA

Có thể bạn quan tâm