(GLO)- Chiều về trên miền quê thanh bình và yên ả. Tôi dạo ra đồng ruộng phía sau nhà và đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ thuộc quen trước khi lên xe trở lại chốn thị thành.
Mặt trời còn sót lại những tia nắng yếu ớt nhưng cũng đủ làm đỏ rực một góc trời. Mắt tôi dừng lại ở vạt hoa xuyến chi đang khẽ cựa mình nhè nhẹ trong làn gió miên man. Hoa trắng nở quanh nhụy vàng thanh khiết. Có người êm đềm đi qua chúng với sự trầm trồ, luyến lưu, sao có loài hoa dại dễ thương đến thế. Cũng có ai đó đã từng hững hờ lướt nhanh vì sợ hạt gai hoa bám lên người, thêm rắc rối. Thế nhưng sau tất cả, chúng vẫn mọc hoang dại mạnh mẽ ở bất kỳ nơi đâu, dù là vùng đất đai khô cằn sỏi đá đi chăng nữa. Những bông hoa ấy vẫn tỏa sắc dung dị, lặng lẽ bên đời, đong đưa cùng gió trong chiều tà đẹp đẽ nhưng buồn đến nao lòng. Hoa xuyến chi dân dã, hoài niệm đã đưa tôi về miền xa ngái lắc lơ với bao ký ức hồn nhiên, thơ ngây.
Ảnh nguồn internet |
Ngày xưa, tôi cùng đám bạn thường nắm tay nhau chơi đùa trên cánh đồng đầy gốc rạ chân quê. Chúng tôi chơi trò cô dâu chú rể, mấy đứa con gái ùa đến bên khóm xuyến chi ngắt vài nhành hoa gom thành một bó hoa cưới. Cứ đứa này tặng đứa kia, cả đám cười khoái chí. Con gái được dịp làm điệu, lấy hoa cài lên mái tóc, vành tai mà thấy duyên quê lạ lùng. Chơi thấm mệt, cả nhóm lăn ra nằm trên bờ ruộng nhìn những cánh chim đang chao liệng trên vòm trời như chở bao ước mơ thần tiên.
Ai rồi cũng phải lớn. Đám trẻ ngày ấy cũng đến lúc bôn ba khẳng định bản thân trong giấc mơ nơi thị thành. Đang vội vã giữa Sài Gòn phồn hoa, có lúc vô tình thấy vạt hoa xuyên chi hiếm hoi đang đùa vui trong giọt nắng tươi lan bên vệ đường, tôi liền đi về phía ấy, đau đáu một ánh nhìn. Lòng tôi thổn thức, thấy nhớ da diết mùi của thanh xuân đồng nội mà tôi cùng bè bạn gửi lại quê xa. Đó là mùi khói bếp trong chiều lảng bảng, là mùi thơm nồng nàn khi gối đầu lên hoa cỏ, mùi của lúa non, rạ rơm, của những màu xanh ngút ngàn, nhìn đâu cũng thấy chân trời. Tất cả giờ chỉ còn là những nhớ nhung dày lên theo năm tháng.
Đứng giữa đất trời quê hương, nhắm mắt cảm nhận từ trong tiềm thức hình ảnh cánh cò, cánh vạc yên ả, vỗ về cùng lời thì thầm, khích lệ của mẹ cha. Khẽ mỉm cười, gửi gắm lòng tin và mong mình mãi mộc mạc, dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ như những bông hoa xuyến chi tinh khôi nở giữa cuộc đời.
Đặng Việt Trinh