Nhưng trên hết và mãi mãi, chị là nhà thơ.
Người đàn bà mỏng mày hay hạt xứ Hưng Yên rất “cứng rắn” khi làm công tác quản lý nhưng lại rất yếu đuối trong thơ: “Một mình vui một mình buồn/Một mình thấm nỗi cô đơn… một mình”. Và đây là cách chị yêu Tổ quốc khi ở xa: “Matxcơva chiều nay vắng anh rồi/Người cũng như chim, thoắt đã ở phía đầu kia trái đất/Ở nơi nghìn lần thương: Tổ quốc!/Anh của em đầu trần đi trong cơn mưa...”.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
ĐÀO PHAI
Nhớ cây đào phai cũ
Xưa trồng góc sân nhà
Mấy chục năm đã qua
Vẫn mua cành đào nhỏ.
Màu phớt hồng trang nhã
Mong manh trước gió trời
Trong mắt ai rạng ngời
Đón mùa xuân mới đến.
Quên những điều phiền muộn
Chỉ mong những niềm vui
Dù vất vả cả đời
Vẫn yêu hoa thắm thiết.
Vẫn ngọt ngào thơ viết
Vẫn sâu nặng ân tình
Đào phai bông nhỏ xinh
Mà tình yêu bền chặt.
Minh họa: Huyền Trang |
MỘT MÌNH
Có những lúc một mình
Ngồi lặng đi không nói
Cũng chẳng nghe ai hỏi
Hồn bay về nơi đâu.
Ngoài trời mưa rơi mau
Từng hạt đan trắng xóa
Em một mình lặng lẽ
Chỉ nghĩ về anh thôi.
Dường như đã lâu rồi
Tình yêu quên gõ cửa
Chỉ ngoài kia tiếng gió
Cũng làm mình xốn xang.
Và em bỗng hiểu rằng
Mong mưa-mong mưa mãi
Cho lòng em dịu lại
Những ngày buồn không anh.
TRIẾT LÝ VỤN VỀ TUỔI GIÀ
Sự ồn ào luôn phá vỡ bình yên
Trái ngược mục đích sống cũng hóa thành mâu thuẫn
Tuổi già loanh quanh như gió quẩn
Cửa hé thôi cũng sợ lắm-gió lùa.
Tuổi già nhìn thấy gì cũng tiếc ngẩn ngơ
Đi chậm chạp, đứng ngồi đều chậm chạp
Thấy nhiều điều ngang tai trái mắt
Cũng chỉ nhìn thôi bởi sức đâu còn.
Bạo lực người già dễ hơn trẻ con
Khi trẻ đau trẻ còn khóc được
Người già đâu có còn nước mắt
Cam chịu đau chết là hết thôi mà.
Kinh nhất cuộc đời thói bạc ác điêu ngoa
Vô phúc nhất nhà có người như vậy
Vô phúc nhất kẻ chỉ tiền không ngãi
Không yêu thương tim giá lạnh như băng.
Nhiều cảnh già nhìn thấy mà thương
Bao nhiêu hào quang cũng thành vô nghĩa
Khi đã già đều như nhau cả
Bi đát thay nếu túi không tiền.
Người già dễ tan chảy như sương
Đang hiện hữu thoắt đã thành vô ảnh
Hùng dũng thế mà rồi hiu quạnh
Giấc ngàn thu ai cũng ngủ như nhau.
Ngày mỗi ngày xoa dịu mọi niềm đau
Cởi bỏ hết mọi niềm vui nỗi khổ
Cứ an nhiên trước mọi điều, đừng sợ
Thế gian ơi ai rồi chẳng sẽ già.