Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Mưa khuya

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi sống ở Pleiku đã hơn ba mươi năm. Chừng ấy thời gian, tôi chứng kiến những mùa mưa đi qua, nhưng kỳ lạ là không mùa mưa năm nào giống năm nào. Có năm thì mưa dai dẳng, sụt sùi như con gái thất tình. Nhưng cũng có năm đợi mãi chẳng thấy mưa, rồi một vài trận mưa lớn xuất hiện cùng với cơn bão kéo dài cả tuần, sau đó lại ngưng để cơn oi bức của mùa đi qua.
Đêm qua, trời lại trở mưa. Đây không phải là mưa đầu mùa nhưng là cơn mưa có được sau nhiều ngày nắng nóng. Tôi thao thức nghe từng tiếng mưa, kéo vội tấm chăn để giữ cho hơi lạnh bên ngoài không thấm dần vào da thịt.
Nằm nghe mưa, tôi nhớ căn nhà gỗ cũ, nơi gắn bó hết khoảng trời tuổi thơ. Mỗi mùa mưa tới là tất cả thau chậu đều được trưng dụng để đựng nước mưa do nhà bị dột. Có những đêm, mưa dột ngay giường, hai chị em đang ôm nhau ngủ bỗng tỉnh giấc bởi nước mưa rơi vào người. Vào những ngày mưa tầm tã, mẹ thường nhóm lò than để hong khô quần áo, lâu lâu lại lùi củ khoai, nướng trái bắp. Lũ chúng tôi vừa ăn vừa hít hà, quần áo hong khô còn vương lại mùi khói của bếp, của khoai, của bắp, thơm nồng đến lạ.
Lũ trẻ chúng tôi rất thích được trốn ra ngoài trời tắm mưa. Con trai, con gái tuổi mới lớn chưa biết ngại ngùng, cùng nhau nô đùa, rượt đuổi thỏa thích, đứa nào cũng ướt như chuột mà vui biết bao. Về nhà, ai cũng bị la, nặng thì bị đánh đòn nhưng hôm sau lại trốn bố mẹ đi tắm mưa. Những chiếc thuyền được gấp bằng giấy vở kẻ ô ly, mang đầy những điều ước chẳng bao giờ thành hiện thực trôi theo dòng nước. Rồi chúng tôi lớn lên, mỗi người chọn cho mình một hướng đi riêng, nhưng mỗi lần gặp nhau lại nhắc nhớ đủ chuyện của ngày xưa.
Ảnh minh họa (nguồn: INTERNET)
Thời sinh viên, mùa mưa của Sài Gòn cũng cùng thời điểm như ở Pleiku, nhưng khác là cơn mưa chóng vánh qua nhanh, để lại những vũng nước lớn trên đường. Mỗi lần tan học, để về được đến phòng trọ, toàn thân tôi đều ướt vì phải dắt xe lội bộ qua con đường ngập nước. Có những hôm, nằm trong phòng nghe mưa mà phải bật quạt vì tiết trời vẫn nóng bức. Những lúc ấy, tôi nhớ mưa Pleiku da diết, chẳng hiểu vì sao mình nhớ mưa đến thế. Chỉ biết đó là những cơn mưa trong trẻo, giữa tiếng mưa tôi được cuộn mình trong chăn ấm để tha hồ ngủ nướng, dù có đôi lần cũng mong trời đừng mưa nữa vì sự dai dẳng của nó.
Nhớ một đêm mưa tháng 7, ba bị tai nạn trên đường đi làm về. Mấy chị em tôi đi trong mưa mà nước mắt cứ chảy, hòa vào trong mưa những lo lắng, day dứt. Rồi cũng thở phào nhẹ nhõm khi ba qua cơn nguy hiểm. Những đêm ở bệnh viện với ba, mới thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh nhường nào. Vào bệnh viện rồi mới hiểu cuộc sống của mỗi con người không có gì quý hơn sức khỏe và tình yêu thương.
Cháu trai và cháu gái của tôi cũng được sinh ra trong những ngày mưa, trong niềm hạnh phúc của cả gia đình. Những kỷ niệm về mưa có lẽ chẳng bao giờ kể hết, vui có, buồn có, mãi nhớ trong lòng nên mỗi mùa mưa tới, những kỷ niệm lại xếp chồng lên ngày một nhiều thêm.
Cơn mưa đêm ngày càng nặng hạt hơn, nhẩm thấy thời gian trôi thật nhanh. Tôi-đứa trẻ của hôm qua, nay đã là mẹ của những đứa trẻ, đã biết truyền hơi ấm của mình cho con, đã biết ôm ấp, dỗ dành, xua tan sự sợ hãi của con khi cơn mưa giông ập đến. Và tiếp tục để những trải nghiệm về mưa ắp đầy tiếp nối trong tuổi thơ của con trẻ.
LÊ VI THỦY

Có thể bạn quan tâm