Ông Lên hỏi thăm cụ Bằng sau ngày vất vả mưu sinh. Ảnh: P.NHƠN |
“Đa phần họ không ai lành lặn, không ai còn trẻ, vậy mà vẫn phải lặn lội mưu sinh giữa mưa gió, nếu mình không thương, không cưu mang thì sẽ hổ thẹn với lòng lắm”, ông Lên cười hiền.
“Không cưu mang thì sẽ thẹn với lòng lắm”
Với các cụ già bán vé số dạo trên địa bàn TP.Quảng Ngãi (tỉnh Quảng Ngãi), ngôi nhà trong con hẻm 286 đường Nguyễn Công Phương (phường Nghĩa Lộ) của ông Nguyễn Lên - một đại lý xổ số kiến thiết các tỉnh miền Trung và Tây Nguyên là ngôi nhà thứ hai của họ. Ngôi nhà cấp 4 vỏn vẹn 4 phòng, vậy mà ông chủ đại lý vé số tốt bụng đã dành hẳn hai phòng cho các cụ già bán vé số tá túc, nghỉ ngơi. Không chỉ miễn phí chỗ ở, mà giường chiếu, chăn nệm, điện nước sinh hoạt… tất thảy đều được ông Lên chuẩn bị sẵn sàng, chu đáo.
Những cụ già tá túc nhà ông Lên, người nào cũng ngoài 70 tuổi, có người ngấp nghé 90, có người tật nguyền nhưng vẫn phải bươn chải suốt ngày trên các nẻo đường thành phố để nuôi thân. Thế nên cứ trái gió trở trời là ông Lên lại kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc và đưa đón các cụ đến bệnh viện khám bệnh. Mới đây, cụ Nguyễn Tuấn (86 tuổi, quê ở xã Hành Dũng, huyện Nghĩa Hành) đang ngủ lại nhà ông thì không may trở bệnh. Giữa đêm hôm, ông Lên vội vã đưa ngay cụ Tuấn đến bệnh viện, sau đó mới liên lạc với người nhà cụ. Nhắc đến ông Lên, cụ Tuấn xúc động: “Vừa rồi bị đau bụng lúc nửa đêm. May mà có cháu Lên tận tình chở đi, chăm nom. Chứ tôi già quá rồi, biết xoay xở thế nào”.
Cụ Võ Văn Bách (88 tuổi, quê ở xã Hành Thuận, huyện Nghĩa Hành) là người lớn tuối nhất trong nhà. Tuy đã ở tuổi xế chiều nhưng do cuộc sống ở quê quá khó khăn nên cụ đến đây kiếm việc làm. Hàng ngày, cụ vẫn cần mẫn dậy sớm đi đến những khu chợ, quán cà phê để bán vé số. Có những hôm trời mưa to, gió lớn, cụ thường xuyên bị té vì chân yếu và không thấy đường về. “Có bữa đi sụp hố bị trầy cả da, tối về cháu Lên thoa thuốc nên đỡ đau. Dù bị trầy xước nhưng nếu hôm sau giảm đau là tôi đi bán tiếp, chứ không nghỉ ngày nào”, cụ Bách cho biết.
Khi được hỏi lý do nào khiến ông chẳng nề hà khó nhọc, tự nguyện cho các cụ già tá túc, rồi chăm sóc lúc đau bệnh, ông Lên chỉ xuống đôi chân không còn nguyên vẹn của mình, rồi nói giản dị: “Đơn giản vì tôi là thương binh 1/4, tôi cũng thiếu đi một chân nên hiểu được sự khó nhọc, vất vả của những người tật nguyền, không còn nhiều sức khỏe. Tôi cũng đã từng như họ, phải vượt qua những ngày tháng vất vả kiếm sống, phải làm đủ mọi công việc đồng áng, chăn nuôi như những người lành lặn rồi mới có được ngày hôm nay”.
Nói rồi, ông Lên chỉ cho chúng tôi chiếc xe lăn, cặp nạng của cụ Bằng, chiếc xe lăn của cụ Nở, chiếc xe đạp không xích không líp của cụ ông cụt hai chân tên Trọng, rồi cười hiền: “Đa phần họ không ai lành lặn, không ai còn trẻ, vậy mà vẫn phải lặn lội mưu sinh giữa mưa gió, nếu mình không thương, không cưu mang thì sẽ thẹn với lòng lắm”. Nghe ông Lên nói vậy, cụ Nguyễn Thị Nở (73 tuổi) nói vui: “Trong nhà này, ông Lên lo cho tụi tôi nhiều lắm. Tụi tôi cứ chọc ổng là người đứng mũi chịu sào. Nói thật, cái khó ló cái khôn cộng với sự đồng cảm của mọi người nên bấy lâu nay chưa hề có tiếng to tiếng nhỏ gì với nhau. Được vậy là quý lắm rồi”.
Dù giúp đỡ nhiều mảnh đời già yếu, nhưng ông Lên khiêm tốn bảo, không phải lúc nào cũng có thời gian chăm sóc cho họ lúc đau bệnh. Nhiều lúc, người này bệnh thì có người kia mua thuốc, động viên chăm sóc, bán giùm vé số. Tình người của họ thật chan chứa. Ông rất cảm động và luôn muốn được giúp đỡ họ với khả năng của mình. “Tuy cuộc sống cơ cực, mọi sinh hoạt trong hai căn phòng chật hẹp cũng trở nên khó khăn nhưng các cụ ở đây vẫn luôn yêu thương nhau. Họ cùng chia sẻ mọi khó khăn, nỗi nhớ nhà để quên đi cuộc mưu sinh vất vả, nhiều tủi nhục nơi đất khách”, ông Lên tâm sự.
Nhìn những manh áo sờn, những đôi dép không lành lặn để ngoài thềm, những chiếc xe lăn vô hồn đã ôm ấp những người cùng khổ mấy ai không ngậm ngùi. Họ sống chung với nhau dưới một mái nhà. Nghèo tiền bạc nhưng nghĩa tình không nghèo. Mỗi người một cảnh ngộ, họ chia sẻ với nhau những vui buồn.
“Nhường cơm sẻ áo cho nhau để cùng sống”
Cụ Nguyễn Bằng (86 tuổi, quê ở xã Nghĩa Thương, huyện Tư Nghĩa) bị cụt mất một chân, đi lại bằng xe lăn để bán vé số. Cụ sẽ phải bỏ thêm một khoảng tiền không nhỏ cho chi phí thuê phòng trọ nếu ông Lên không cưu mang. “Một, hai tháng tôi mới về nhà một lần. Tài sản chỉ có mấy bộ quần áo, tôi cũng mang luôn ra nhà cháu Lên để cất. Nói chung, không còn là tá túc, mà là tôi gần như ở hẳn nhà này”, cụ Bằng tâm sự.
Bán mỗi tờ vé số các cụ kiếm được cho mình 1.000 đồng, ngày nào bán hết vé, mỗi người cũng kiếm được từ 70.000 đến 100.000 đồng. “Vào những ngày mưa, bán vé số không được đành chịu ế, có người chịu đội mưa bán thì cũng kiếm được 30.000 đến 40.000 đồng”, cụ Bằng than thở.
Ông Lên bảo, ở đây hoàn cảnh người nào cũng khổ nên ai cũng có sự cảm thông cho nhau. Các bác, các cụ khuyết tật mà cảm thấy việc đi lại khó khăn được những người lành lặn đảm nhận đẩy những chiếc xe lăn chở đi. Dĩ nhiên số lượng vé số cũng phải tăng lên để rồi chia nhau lợi nhuận. “Bán được bao nhiêu, họ chia đôi, bởi họ tâm niệm không có người kia họ không bán được, người kia thiếu họ cũng không bán được. Họ nhường cơm sẻ áo cho nhau để cùng sống”, ông Lên tâm sự.
Cuộc sống mưu sinh của các cụ nơi đây bắt đầu từ mờ sáng, họ len lỏi trên các tuyến đường đến khuya mới về. Dù vậy, nhiều cụ sức khỏe yếu nên trưa về tranh thủ nghỉ ngơi. Ngả lưng khoảng một tiếng đồng hồ, các cụ lại đi bán tiếp cho kịp giờ giao số còn lại. “Các cụ ở nơi đây có người bán vào ban đêm đến tận khuya mới về đến nhà, lại có người đi từ rất sớm để bán cho hết vé số mà đêm qua chưa bán hết. Cứ thế người về, rồi người đi nên chỉ có lúc nửa đêm trở về sáng căn nhà mới đóng cửa”, ông Lên cho biết.
Nhờ “ngôi nhà chung” của ông Lên, các cụ già neo đơn, hoặc có hoàn cảnh quá khó khăn, tật nguyền không người chăm sóc được gặp nhau, cùng sống chung và san sẻ buồn vui trong cuộc sống. Những câu chuyện sẻ chia vui có buồn có cứ thế như thoi đưa mỗi lúc họ ngồi bên nhau sau những giờ lao động cực nhọc. Rời khỏi căn nhà đầy ắp tiếng cười, trong lòng chúng tôi chỉ thầm mong những con người bất hạnh đến cuối đời kia sẽ luôn có được niềm vui. Hạnh phúc của họ thật đơn giản, được nhiều người mua vé số để cuộc mưu sinh đỡ vất vả hơn.
Phố Nhơn (LĐO)