(GLO)- Trời đã sang thu, mùa của những hoài niệm riêng dành cất trong ngăn ký ức. Bạn hỏi tôi có bao giờ nhớ ngày đầu tiên đi học?
Ảnh minh họa |
Câu hỏi bâng quơ của bạn làm con đường bùn lầy ướt sũng ngày mưa bỗng hiện ra trước mắt tôi, trong buổi sáng đầu tiên được mẹ dẫn đi tựu trường. Con đường đất nâu lầy lội nước mưa trộn với lá khô mục ẩm, mặt đường nhàu nhĩ vết bánh xe và loang lổ dấu chân người lẫn trâu bò qua lại. Và ngày đầu tiên đi học của tôi nào có gió heo may thơm mùi nắng thu vàng, có lá khô rơi xoay tròn mơ mộng, mà chỉ có cơn mưa lất phất.
Nếu bạn không nhắc, có lẽ tôi đã để quên những hình ảnh ấy trong ngóc ngách nào đó của ký ức. Nếu bạn không nhắc, biết đâu con đường trải nhựa thênh thang hôm nay tôi đi đã lấp mất trong tiềm thức tôi con đường bùn lầy ngày ấy, nơi đã giữ lại những dấu chân bỡ ngỡ ngập ngừng, khi tôi bé nhỏ nắm tay mẹ ngày đầu đến trường trong cơn mưa rả rích. Con đường quê lem nhem bùn đất đã âm thầm đỡ những bước chân tôi từ lúc còn lẫm chẫm cho đến khi gót chân như thửa ruộng lưa thưa đường cày. Ngày mới lạ lẫm bước vào chốn xô bồ, tôi đã ngỡ rằng mình sẽ mãi nhớ con đường ấy, vậy mà đâu hay lòng đã quên tự lúc nào.
Để rồi một sáng đầu thu, tôi đã bị kéo ngược về ngày xưa khi thấy các cô cậu học trò náo nức đến buổi tựu trường. Tôi đứng bên này lặng lẽ nhìn theo những ánh mắt bẽn lẽn lấp ló sau vạt áo mẹ, những bước chân bỡ ngỡ như chim non lần đầu tập sải cánh. Con đường hôm nay có màu nắng dịu dàng, trên nền trời từ tốn mây trắng bay. Tôi nhận ra một tôi còn thơ bé bỗng thức dậy sau giấc ngủ dài dưới tấm chăn thời gian dày cộm.
Vẫn vẹn nguyên trong tôi ký ức ngày đầu tiên đi học cùng mẹ dưới cơn mưa thấm lạnh. Con đường làng sũng ướt lặng lẽ in những dấu chân non nớt của tôi cùng bước chân lam lũ của mẹ. Khi tôi rụt rè bước vào khung trời mới, bàn tay mẹ khẽ vẫy ân cần lúc tôi quay đầu nhìn lại.
Con đường ngày xưa đã mất hút trong ký ức, vậy mà tôi vẫn muốn quay về chậm rãi bước trên đó để nghe lòng thật bình yên...
Trần Văn Thiên