Suốt 25 năm qua, ông Vũ Xuân Trường (54 tuổi) sống trong bóng tối và có 18 năm làm 'thủ lĩnh' của những người khiếm thị ở tỉnh Lâm Đồng.
Ông Trường bên những người đồng cảnh ngộ ẢNH: LÂM VIÊN |
Dù đôi mắt không còn nhìn thấy, nhưng hằng ngày ông Trường đều đến trụ sở Hội Người mù tỉnh Lâm Đồng (đường Trần Quang Diệu, P.10, TP.Đà Lạt) để điều hành công việc của hội và chăm lo cuộc sống cho 50 người khiếm thị đang sống tại đây.
Vượt qua nghịch cảnh
Cách đây 25 năm ông Trường là điều tra viên (Công an Lâm Đồng), khi đang trực ca tết năm 1993, ông bị sốt, mệt mỏi, có triệu chứng nóng bỏng toàn thân và hôn mê. Sau 28 ngày điều trị tại các bệnh viện ở TP.Đà Lạt và TP.HCM ông mới hồi tỉnh và hết sốt. Tuy nhiên, đôi mắt cứ mờ dần, rồi không nhìn thấy ánh sáng nữa. Ông đau đớn, tủi buồn nằm nép mình trong bốn bức tường, tự than thân trách phận. Lúc đó vợ ông đang mang thai con thứ hai, phải đi làm thuê, một mình bươn chải kiếm tiền nuôi con và lo tiền chạy chữa cho chồng. Nghĩ đến cảnh vợ phải chịu khổ cực, còn mình là người vô dụng, trở thành gánh nặng cho vợ con, có lúc ông nghĩ đến cái chết.
Được sự cảm thông, chia sẻ, động viên của bạn bè, người thân, đặc biệt của người vợ đã tiếp thêm sức mạnh để ông không gục ngã trước số phận. Không nhìn thấy ánh sáng, nhưng hằng ngày ông tự mò mẫm bước đi, tự chăm sóc bản thân và phụ giúp vợ. Lúc đó chiếc radio là bạn thân thiết của ông. Năm 2000 khi nghe đài, ông Trường biết ở một số tỉnh, thành có tổ chức Hội Người mù và nhiều mảnh đời bất hạnh hơn mình đã vượt qua khó khăn.
Ông Vũ Xuân Trường vượt qua nghịch cảnh |
Từ đó, ông quyết tâm học chữ nổi Braille, học cách sử dụng máy tính, học định hướng di chuyển để có thể chủ động hòa nhập xã hội.
Bước đầu, ông Trường cùng vài người bạn đồng cảnh ngộ xin gia nhập Hội Khuyết tật TP.Đà Lạt để sinh hoạt và học tập kinh nghiệm. Tiếp đó, ông mạnh dạn đứng ra kêu gọi những người mù ở Đà Lạt tập trung sinh hoạt và tìm tiếng nói chung cho cộng đồng khiếm thị. Đến tháng 8.2001, tỉnh Lâm Đồng cho phép lập Ban Vận động thành lập Hội Người mù, ông chủ động đến các huyện trong tỉnh để tìm hiểu tâm tư, nguyện vọng và tập hợp những người khiếm thị vào hội. Tháng 4.2003, UBND tỉnh Lâm Đồng cho phép thành lập Hội Người mù, và ông Trường được bầu làm Chủ tịch Hội từ đó đến nay.
Cưu mang những người đồng cảnh ngộ
Hội Người mù ra đời nhưng lúc đó không có trụ sở, không kinh phí, thiếu nhân sự điều hành. Với vai trò thủ lĩnh, ông Trường phải mượn tạm ngôi nhà gỗ số 15 Sương Nguyệt Ánh (Đà Lạt) làm trụ sở và là nơi tá túc của hàng chục người khiếm thị neo đơn, mồ côi, tàn tật... Ông phải vận động các tổ chức xã hội, các nhà hảo tâm hỗ trợ lương thực, nhu yếu phẩm, đồ gia dụng, các phương tiện cần thiết để Hội có thể hoạt động.
Tiếp đó, ông tổ chức dạy chữ nổi, vi tính, dạy nhạc, nghề bó chổi, làm tăm... cho hội viên. Tiếng lành đồn xa, nhiều người khiếm thị ở các huyện tìm đến xin ở lại để cùng chung sống trong một mái ấm. Tuy họ không còn thấy ánh sáng, nhưng lại chan chứa tình người khi cùng chung nhịp đập của trái tim yêu thương. Mọi việc đang suôn sẻ, bất ngờ chủ nhà lấy lại căn nhà, ông Trường lại chạy đôn chạy đáo tìm mượn nơi ở cho hàng chục con người. Dọn về nơi ở mới trên đường Hùng Vương nhưng nỗi lo vẫn canh cánh bên lòng. Ông viết đơn xin tỉnh cấp đất để xây trụ sở và nhà nội trú cho hội viên. Ông Trường thổ lộ: “Năm 2008 mang lại cho tôi niềm vui kép, khi được tỉnh cấp lô đất đầu đường Trần Quang Diệu xây trụ sở cho Hội; còn tôi nhận tấm bằng cử nhân luật sau nhiều năm dở dang vì bị mù”. Được sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm, năm 2010 trụ sở Hội Người mù tỉnh Lâm Đồng hoàn thành trong niềm vui của những người khiếm thị.
Trụ sở Hội Người mù tỉnh Lâm Đồng ẢNH: LÂM VIÊN |
Suốt 8 năm qua căn nhà số 1 Trần Quang Diệu trở thành mái ấm cho những người khiếm thị, họ cùng chung sống, sinh hoạt, học tập, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Ông Trường cho biết toàn tỉnh Lâm Đồng hiện có trên 1.500 người khiếm thị, nhưng hiện chỉ có 7/12 huyện, thành phố có hội cơ sở. Ngoài ra có 50 người sống nội trú tại trụ sở Hội, bé nhỏ nhất 8 tuổi và người lớn nhất trên 60 tuổi. Trong số đó có 14 em trong độ tuổi đi học, đặc biệt có 3 em đang theo học bậc cao đẳng và đại học. Những người hết tuổi đến trường được học chữ nổi, vi tính, học nghề bó chổi, làm tăm, xoa bóp... để hòa nhập và có thêm thu nhập. Trong số đó phải nhắc đến trường hợp bà Nguyễn Thị Mận (45 tuổi, ngụ TP.Bảo Lộc, Lâm Đồng), bị mù bẩm sinh, hơn 10 năm qua được Hội cưu mang cùng cô con gái nay đã 18 tuổi. Hay trường hợp cháu Nguyễn Văn Hoàng (15 tuổi, quê Gia Lai), khi sinh ra đôi mắt bị trắng đục, mù bẩm sinh nên cha mẹ bỏ rơi. Năm 2011 Hoàng được bà ngoại đưa đến Hội, từ đó cuộc đời em thay đổi. Hoàng cho biết: “Sống ở đây em rất hạnh phúc, được bố Trường chăm lo cho ăn học đầy đủ, không buồn tủi như khi ở Gia Lai. Em được học chữ nổi, học vi tính và được đi học ngoài trường phổ thông, năm tới em lên lớp 7”. Một trường hợp khác là bà Ka Măng (46 tuổi, ngụ xã Phú Sơn, H.Lâm Hà, Lâm Đồng), bị mù bẩm sinh như 7 người khác trong 1 gia đình. Nhưng bà Măng lại bị chứng bệnh viêm tắc tĩnh mạch, chân phải bị hoại tử phải cắt bỏ trở thành người khiếm thị khuyết tật. Bà Ka Măng xúc động nói: “Tôi được anh Trường và Hội cưu mang hơn 10 năm nay, tôi rất biết ơn, nên hằng ngày cố gắng lo chuyện bếp núc, nấu nướng...”.
Từ mái ấm của Hội Người mù đã chắp cánh cho những gia đình mới hình thành, mà người chủ hôn chẳng ai khác là bố Trường. Đầu tiên phải kể đến anh Nguyễn Trung Trực (52 tuổi) và chị Phùng Ngọc Linh (43 tuổi), gia nhập Hội từ những ngày đầu. Năm 2010 hai người nên duyên vợ chồng và sinh được bé gái Nguyễn Phùng Xuân Trúc (7 tuổi), nay hai người có mái nhà riêng, nhưng hằng ngày anh Trực đến Hội dạy chữ nổi và vi tính, còn chị Linh bán vé số. Một cặp vợ chồng khác là K’Cường và Ma Luyện gắn bó với Hội từ năm 2005. Dù bị hai bên gia đình kịch liệt phản đối, nhưng năm 2013 hai người vẫn quyết tâm tổ chức đám cưới dưới sự “bảo trợ” của bố Trường. Nay hai người đã có cháu trai đầu lòng 4 tuổi, và đã “ra riêng”, nhưng sau khi bán vé số, Ma Luyện vội vã đến Hội để giúp việc nấu nướng phục vụ anh chị em... Ông Trường cho biết có 3 gia đình được hình thành khi sinh hoạt tại Hội, ngoài ra còn 7 hội viên khác khi về nhà lập gia đình đều mời ông đến chứng kiến hôn lễ.
Dù cuộc sống của những người khiếm thị nội trú tạm ổn định, nhưng ông Trường vẫn chưa yên lòng vì có rất nhiều người khiếm thị đang gánh chịu thiệt thòi, họ chưa được quan tâm và cảm thông. “Tôi mong ước những người khiếm thị đều được học chữ, học nghề và có nghề nghiệp, gia đình như bao người khác. Mong có nhiều tổ chức, cá nhân quan tâm nhiều hơn đến những người khiếm thị, đừng để họ thiệt thòi quá nhiều”, ông Trường chia sẻ.
Lâm Viên (Thanh Niên)