Sau này, anh ra Hà Nội làm báo, từng là Phó Tổng Biên tập Báo Công an nhân dân, rồi Tổng Biên tập Báo Đại Đoàn Kết. Nhưng với thơ, anh luôn là người tình đắm đuối và chung thủy. Nhiều người yêu thơ Gia Lai còn nhớ những câu thơ của anh khi chia xa Pleiku: “Càng xuống đèo anh càng nhớ em hơn...”.
Không chỉ đắm đuối, yêu thơ, anh còn có công rất lớn với thơ. Một thời anh “cầm” chương trình thơ trên truyền hình hàng tuần. 2 năm vừa rồi, anh liên tục in thơ, trong đó có 3 tập “Cỏ bạc triền đê” 1, 2, 3 dày khoảng 1.300 trang.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
CUỐI CON ĐƯỜNG SẼ KHÔNG AI ĐỢI TA
Cuối con đường sẽ không ai đợi ta
Mặt trời lặn vẫn ngoài ta với
Bụi bazan đỏ nỗi buồn đắm đuối
Cháy xanh ngời còn một vạt rừng chăng?
Tôi trở về nơi đã khép vầng trăng
Như chưa sống, chưa yêu, chưa hát
Người đàn bà ngực trần bỏng rát
Tuổi trẻ tôi, em giấu đâu rồi?
Bao nước mắt lăn tròn đá sỏi
Bao niềm vui hóa lá ngủ vùi
Bao giận dữ, ghen hờn đốt trụi
Những câu thơ... trầm tích nơi nào?
Tôi một mình đứng dưới thanh cao
Những cổ thụ muôn đời thiếu tán
Bao năm rồi, lòng còn thấy hạn
Một cái nhìn không hữu ý từ em.
Cuối con đường lại ngút ngát cao nguyên
Ta đã mệt rồi chăng, hả gió
Lại hối thúc bên tai mình tiếng thuở
Suốt một thời mơ hái mặt trời đêm...
Minh họa: H.T |
NGỠ NGÀNG
Không còn thấy mới trong những cái mới
Những người vừa quen đã chẳng lạ lẫm gì
Những lối chưa từng đi lại vẫn dẫn tới những nơi đã đến
Gặp gỡ nào cũng báo những chia ly…
Không nuối tiếc những gì không tái ngộ
Niềm vui nào cũng sẽ dần qua
Những chưa biết chỉ tuyền điều đã biết
Ngỡ tương lai chẳng khác những ngày xưa.
Yêu chưa đủ, đã mệt rồi thân xác
Nỗi buồn lưu trong cả nụ cười
Không tại tuổi, phải vì ta đã sống
Một đời riêng gánh vận hạn bao người?
Ủ CÂU THƠ CŨ VÀO MEN LÁ
Ủ câu thơ cũ vào men lá
một chiều say lại với cao nguyên
vượt bao nhiêu dốc không hề xá
miễn là đêm tới rạng ngời em.
Chao ôi môi mắt thơm hương nắng
tiếng hát êm đềm như suối reo
nhìn đâu cũng thấy toàn trong sáng
một gót chân trần theo mãi theo.
Em chưa tóc ngắn chưa gió bụi
hạnh chấm vai gầy nâu rất nâu
tôi chưa thi sĩ thơ lầm lũi
cắn ngón tay buồn không biết đau.
Thế thôi rồi đã rời phương khác
đèo nối chân đèo xuôi cứ xuôi
hai mươi năm mất trong khoảnh khắc
em đã phương người như lũ trôi.
Giờ tôi trở bước sao lạ quá
những lối bao lần ai với ai
ủ câu thơ cũ vào men lá
nghe trái tim mình duyên đã cai...
Minh họa: Huyền Trang |