(GLO)- Hoa không có tên, hoa chỉ mọc vương nơi đầu đường, ngang bờ giậu, nhỏ xíu, tím biếc, trắng tinh khôi, xanh biếc, vàng tươi… Hoa dại cũng đầy đủ màu sắc nhưng chỉ bé li ti. Hay tại vì hoa bé li ti và khiêm nhường mọc ở những nơi khe, kẽ, ngóc ngách như vậy nên mới bị gọi là hoa dại. Không ai biết cho thật cụ thể tên của chúng.
Ảnh minh họa (nguồn internet) |
Hoa chẳng kiêu sa, chẳng thể rực rỡ, vì quá bé nhỏ. Chỉ có thể mọc tạm ở những bờ giậu, phên tường hay trong đám cỏ, hoa mới trổ được vẻ đẹp của riêng mình. Chẳng cần ai chăm bón, chẳng cần ai gieo trồng, cũng chẳng chen chân vào nơi phồn hoa đô hội, hoa dại đúng như tên của mình: hồn nhiên sống, hồn nhiên nở, không hương nồng nàn để mời gọi ong bướm, cũng không sắc rực rỡ để níu giữ ánh nhìn. Chỉ man mác, nhẹ nhàng, để ai đó bâng quơ chạm mắt phải mà ngơ ngẩn.
Hoa dại không phải để cắm vào bình cho trang trọng, vì nghe cái tên cũng chỉ biết hoa sẽ khiêm tốn làm nền cho những loài hoa khác nổi bật, một cái nền khiêm nhường, nhỏ bé và dại khờ. Dại khờ như những ngày xưa thắt bím vẫn bày lá, bày hoa nơi góc vườn mát rượi để bày trò chơi, để thẹn thùng kết vòng hoa chơi trò cô dâu chú rể, để phải hái mãi, gom mãi mới đầy một vòng hoa kết đội lên đầu cô dâu, để thắt mãi mới đầy túm hoa cho cô dâu cầm tay, rồi còn bày cỗ đãi đằng hai họ cũng bằng hoa, bằng lá. Cái thuở trong veo như hoa cỏ dại khờ ấy, mắt chạm mắt nào biết thương nhớ, tay cầm tay cũng chỉ biết ngại ngần, vậy mà diễn tròn vai lắm, họ hàng hai bên hỉ hả ăn cỗ hoa, cô dâu chú rể trẻ con cười như được mùa khi đi chào họ với bộ quần áo lấm lem, đã thế bộ nào cũng vá hai miếng ở mông to đùng. Sau mỗi trò chơi, hoa dại tan tác nơi góc vườn, chả ai kịp để ý, vậy mà hôm sau, hoa lại vẫn nở, vẫn khiêm nhường mềm mại và nhẫn nại. Không một lời than vãn, không một chút muộn phiền.
Hôm nay, con gái nhỏ bày đồ hàng ra chơi một mình, cũng tự đi tìm hoa dại để bày lên mấy cái dĩa nhỏ trong bộ đồ chơi. Những bông hoa dại ở góc sân, lẫn vào với lá khô, nép mình vào những ô gạch nhỏ nhưng con vẫn tìm ra, chạy lại hỏi: “Mẹ ơi! Hoa gì đẹp vậy mẹ”. Mẹ cười, đáp: “Hoa dại đấy con”. Mà nhớ, nhớ hoa tan tác sau những trò chơi, để chợt nhói lòng khi nhớ bó hoa đầu tiên được tặng cũng là hoa dại...
Lê Thị Kim Sơn