Mùa hè là dịp để chúng tôi được tha hồ thoải mái bên vườn cây của nội. Nhà nội trồng toàn là mít, nên mỗi dịp được trở về khu vườn ấy, anh em chúng tôi lại rộn ràng khôn xiết.
Những hôm mới được nghỉ hè, quả mít chỉ bằng ngón tay cái, anh em hái xuống, làm một chén muối ớt. Cứ được quả nào là cắn đầu chuôi, chấm muối ớt, ăn ngon lành. Vị quả mít non chan chát, thơm thơm. Ăn hết lượt mít non ở quanh gốc, anh em chúng tôi kiếm cây sào dài, cuốn mủ mít vào thân sào rồi đi bắt ve. Cứ đợi con ve say sưa hát hò, chỉ cần dí cây sào vào là nó dính ngay, không thể thoát được.
Tới lúc mít to lên cỡ bằng cái bát tô đựng canh thì nội cắt xuống vài trái, làm sạch hết vỏ, băm nhỏ và cho vào hũ muối làm món nhút đặc sản quê nhà. Chỉ chừng hai hũ sành mít muối, anh em chúng tôi có món ăn đưa cơm hết luôn mấy tháng hè. Nhút xào với hành tăm, nhút nấu canh với tép, nhút làm nộm… đủ món nội làm khiến ba đứa say mê.
Thấm thoắt mít bắt đầu bói quả chín. Anh Hai cầm sào đi thị sát một vòng quanh vườn. Gõ lên từng trái một, trái nào nghe tiếng bịch bịch là trái đó có thể vào bụng ngon lành. Cứ tối tối ba anh em lại quây quần bên nội, bóc hạt mít ăn và nghe nội kể chuyện thời xưa.Dịch bệnh đến nhanh như một cơn lũ, nội ở quê cứ ngóng ra cửa chờ đợi. Ba anh em chúng tôi được nghỉ nhưng không được về, lòng nôn nao nhớ nội. Mỗi khi nội gọi điện lên, ba đứa lại xúm xít vây quanh chiếc điện thoại để được nhìn nội rõ hơn. Nội đi ra phía sau vườn, giơ chiếc điện thoại lên cho anh em chúng tôi nhìn vườn mít. Từng quả, từng quả xanh mướt, tròn căng, chỉ chờ tay người hái.
Nội kêu "ráng qua mùa dịch rồi về với nội nghe, mâm cơm quê nhà lúc nào cũng sẵn sàng chờ các con". Chúng tôi tắt máy, lòng đầy rưng rưng, nghẹn ngào. Sắp tới hè rồi, anh em chúng tôi cũng chuẩn bị tinh thần để bắt tay vào việc học bù và ôn tập. Mùa hè năm nay chắc sẽ lỗi hẹn với nội, với vườn mít thân thương trĩu quả. Nhưng chúng tôi biết, nội vẫn sẽ luôn chờ chúng tôi về.
Theo Ngô Nữ Thùy Linh (NLĐO)