Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Bay cao như những cánh diều

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đón học sinh từ cửa lớp, cô giáo của con tôi tròn mắt ngạc nhiên: “Thiên Toàn đi đâu về mà đen thế”. Tôi trả lời: “Kỳ nghỉ lễ mình cho cháu về quê 2 tuần mà rám nắng như thế đấy cô ạ”. Khi cô dắt tay con bước vào lớp, tôi nghe tiếng cô hỏi: “Con có vui không?”, thằng bé 3 tuổi đáp: “Dạ có”.
Những kỳ nghỉ dài ngày thực sự rất bổ ích đối với trẻ con, mặc dù người lớn có vướng víu đôi chút. Thành phố chật chội, nhà nhà san sát, ít chỗ dành cho trẻ con, nên khi con nghỉ dài ngày thì nhiều ba mẹ cho đó là “gánh nặng”. Và thực sự, nếu không xử lý tốt thì kỳ nghỉ sẽ trở thành áp lực cho cả ba mẹ và con cái. Và chỉ cần thay đổi suy nghĩ một chút thì đó là điều kỳ diệu khi chúng ta chịu khó ngồi xuống ngang bằng vị thế với con, nghe con nói, cùng con trải nghiệm, nhất là với những đứa trẻ thành phố sạch sẽ, cả ngày chân không chạm đất.
Ảnh minh họa.
Quê dù chỉ cách thành phố 40 km nhưng đó là khoảng trời bao la đối với một đứa trẻ bé bỏng như con tôi. Thử nghĩ, với bao hiểm nguy có thể xảy ra nơi thành phố, những đứa trẻ hầu như chỉ an toàn khi được nhốt trong nhà hoặc luôn phải có ba mẹ giám sát. Những ngày đầu về quê, con tôi cũng vậy, đi ra khỏi nhà vô là rửa chân, đụng vào vật gì cũng rửa tay nhanh chóng. Trong khi đó, những đứa trẻ ngang tuổi con đi chơi với đám bạn từ nhà này qua nhà kia, chiều đến, đứa lớn dắt đứa bé ra cánh đồng mới bắt đầu vụ gặt để thả diều hay chơi đánh trận giả. Con tôi luôn đứng từ hàng rào nhà bà ngoại nhìn lũ trẻ ngoài kia nô đùa với ánh mắt đầy thèm khát nhưng tuyệt nhiên không tham gia. Tôi bèn động viên và thủ thỉ trò chuyện. Đến ngày hôm sau, tôi dắt tay con ra nhờ các anh lớn hơn hướng dẫn, để mắt đến em. 
Đến ngày thứ 3 thì con trai tôi mặc nhiên quên hết các quy tắc thành phố. Nó bắt đầu leo lên xe đạp vịn tay vào hông của anh họ, cũng tự mình dắt tay 2 đứa nhỏ hơn đi ra cánh đồng, thấy xe máy chạy ngược chiều thì tự động bám vào hàng rào nép sát vào dù ánh mắt vẫn thoáng nét sợ sệt hơn những đứa trẻ cùng hội. Đến tối, khi dắt vào nhà tắm, nó kể: “Anh Mô ném cát lên người con, con cũng bốc cát bỏ lên đầu em Bảo, nhưng mà vui lắm đó mẹ”. Vì cả ngày lăn lê ngoài đồng nên tối đến, tự nhiên con thấy đói, ngồi ăn tự giác và ăn xong thì trèo lên giường ngay. Khi tôi kể chưa được 1/3 câu chuyện thì đã nghe cậu chàng ngáy đều đều. Và đến sáng hôm sau, khi bình minh ló dạng, cậu chàng đã hỏi: “Mẹ, hôm nay con có được đi cánh đồng nữa không? Hôm qua, khi đi ra ngoài ruộng con nói chuyện với ông Bốn á mẹ, ông Bốn đi lưng cúi cúi vầy vầy nè mẹ”, nói rồi con nhảy xuống nền nhà, bắt chước dáng đi của một cụ già cao niên trong xóm.
Là đứa trẻ sinh ra ở quê và lớn lên từ gốc rạ, tôi đã từng thầm ao ước mình là những đứa trẻ thành phố khi lần đầu biết đến ánh sáng nhấp nháy, sự ngăn nắp sạch sẽ của phố thị. Nhưng giờ đây, nhìn ánh mắt của con, tôi hiểu rằng, con trai tôi lại đang mang giấc mơ về cánh đồng bát ngát với cánh diều no gió vào trong giấc ngủ êm đềm.
Ngày nay, nhiều gia đình ít con, điều kiện kinh tế khá hơn đã cho con em những nền tảng tốt để phát triển toàn diện. Tuy nhiên, việc cho con những trải nghiệm mới lạ, gần gũi với thiên nhiên sẽ cho con thêm những kỹ năng như hoạt động nhóm, giao tiếp đa dạng với môi trường mới. Cha mẹ cũng cần chú ý trang bị cho con những kỹ năng, kiến thức cơ bản để tránh xảy ra rủi ro trong quá trình trải nghiệm, để trong tương lai con có đủ kiến thức, kỹ năng mà bay cao như những cánh diều tự do trên bầu trời căng gió.
 TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm