Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Cái lạnh ngày hè

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Phải rất lâu rồi tôi mới thấy một mùa hè lạ kỳ như thế. Buổi sáng ra đường cứ gai người như chạm phải mùa đông. Mới nắng đó mà nền trời bỗng chốc đổi màu xám lạnh, nhanh như chuyện một đứa trẻ khóc cười. Đây không phải là những ngày hè điển hình của Phố núi. Ai gặp tôi cũng thủ thỉ rằng thời tiết nhiều khi giống cảm xúc con người, khó lòng đoán định.

Tôi vẫn yêu Phố núi trong cái lạnh-nóng bất chợt của mùa. Ngày phố ngun ngút sương mờ, chọn một chỗ ngồi, đăm đắm nhìn ra mấy nhành cây gầy guộc đơm lá mới thấy lòng còn bỡ ngỡ. Thì ra hoa lá cũng có lúc trổ trái mùa, như nhịp điệu của cuộc sống luôn luôn cần thay đổi. Tháng tư, trời không ấm hẳn. Dù vậy, hoa loa kèn vẫn nở dọc lối đi, rưng rưng cái màu đỏ sẫm ở mé ngoại thành, bật lên giữa nền xanh của cỏ. Thiên nhiên bao giờ cũng có “lối kiến trúc” riêng, bình dị mà đậm đầy hơi thở.

Phố núi trong cái lạnh-nóng bất chợt của mùa. (Ảnh minh họa, nguồn internet)


Ngày hè trở rét, tôi lại càng thích ra đường. Phố phường nhỏ, ô cửa kính của một tiệm cà phê nào đó hé mở, không ai vẫy tay nhưng mình cứ có cảm giác được đón đợi. Vài ba nỗi nhớ vô hình cứ theo chân tôi, ào qua thành phố. Tôi quên mất là những ngã tư đã cất giúp mình quá nhiều kỷ niệm. Ngã rẽ nào của đời người mà chẳng dẫn về kỷ niệm, có phải vậy không? Tôi thường tìm thấy cho mình một khoảng riêng giữa phố, chỉ để ngồi nghĩ về những điều chưa thể viết ra trên giấy.

Trước đây, tôi vốn sợ phải đón một mùa hè nóng bức. Tiếng ve kêu ran. Đường sá chật ních xe cộ càng làm cho không khí phố phường thêm phần ngột ngạt, huyên náo. Không rõ vì sao mùa hè năm nay dịu hơn hẳn. Nắng như bây giờ đã vào thu, yên ả và ngọt ngào hơn. Người ta vẫn sợ cảnh sắc mùa hè không sôi động, không rực rỡ thì dễ rơi vào đơn điệu. Nhưng tôi biết, chẳng thể đóng khuôn mọi thứ của cuộc sống này, luôn có một điều gì đó ngẫu nhiên xảy đến, việc của mình chỉ là bằng lòng đón nhận.

Mùa hè thường cho chúng ta cái khoảnh khắc ngồi bó gối và mơ màng nghĩ về những chuyến đi. Tất nhiên phải là chuyến đi tới những vùng đất mới, xa xăm và nhiều bí ẩn. Tôi mê những rặng núi, những đồng bãi và tán cây rừng, chúng có thứ ánh sáng lạ lẫm mà diệu kỳ. Ở đó, mùa hè có là mùa hè như chính nơi mình đang sống? Hoa có đầy ắp những lối đi, góc phố dừng chân có làm trái tim con người dâng đầy nỗi nhớ? Thỉnh thoảng, trong một buổi sáng mùa hè se lạnh, lúc bầu trời có màu xám chì nhưng không hẳn buồn bã, tôi lại mường tượng cảnh mình lên một boong tàu, đi về phía đàn hải âu đang tung cánh. Bất chợt, một câu hát dội về trong tâm tưởng: “Mơ ước thì buồn/năm tháng vẫn lênh đênh”…

Mùa nào trong năm chẳng vậy, cái lạnh ùa về bao giờ cũng khiến lòng người mang nhiều khắc khoải. Tôi không nhớ chính xác về mùa hè đầu tiên và không nghĩ quá nhiều về những mùa hè sau này. Miễn cuộc sống còn chân thực, sống động thì bốn mùa còn trọn vẹn ý nghĩa trong tâm hồn mỗi người. Chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là yêu lấy cuộc sống đang diễn ra như yêu từng hơi thở. Điều đó sẽ làm ta thấy bình thản và hạnh phúc. Chỉ là, nếu mùa hè ấm nóng đẩy mình chạy thật nhanh về phía trước thì mùa hè dịu lạnh lại giúp kéo chậm lại tất cả.

Bỗng nhớ nhà thơ Lưu Quang Vũ cũng đã từng đa cảm với cái rét của mùa hè: “Thương ngày lạnh giữa hè/không theo mùa định trước/thương em, thương chẳng hết/năm tháng đã qua nhanh”.

 

LỮ HỒNG
 

Có thể bạn quan tâm