Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Chờ ngày mới sáng tươi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Những năm trước, vào khoảng thời gian này, tôi thường đưa các con về thăm quê nội, quê ngoại hoặc đến một nơi nào đó nghỉ ngơi vài ba hôm, coi như phần thưởng động viên các con sau nỗ lực cho một năm chăm chỉ học hành. Tôi theo đó cũng được nghỉ ngơi, thư giãn. Giờ này những năm trước, mọi người cũng đã chộn rộn với những chuyến du lịch gần xa, đông vui nhất là những cuộc hội họp, gặp mặt kỷ niệm…

Thế nhưng, năm nay, dịch Covid-19 hoành hành khắp mọi nơi. Mỗi buổi sáng thức dậy, nhiều người, trong đó có cả tôi đã hình thành một thói quen mới là nín thở dõi theo các con số trên các bản tin. Cảm xúc vui buồn cũng biến đổi theo diễn biến tình hình dịch bệnh. Dường như cả thế giới đều hướng đến một điều chung là ước mong cho dịch bệnh mau chóng chấm dứt để cuộc sống được trở lại bình thường.

Minh họa: Huyền Trang


Tôi thường tìm những lý do thật tích cực để úy lạo tinh thần cho mình khi chẳng may rơi vào một khó khăn nào đó. Nhưng giờ đây, không phải tự an ủi thì tôi vẫn thấy mình thật may mắn khi cả thế giới nháo nhác trong phong tỏa, cách ly, tôi vẫn được sống an toàn, được làm việc, được hít thở khí trời và ngắm nhìn nắng mai nhảy nhót trên những tàng cây khi ngày mới đến. Có lẽ khi cảm nhận được sự may mắn của mình, chúng ta sẽ biết đồng cảm, xót thương hơn với những người kém may mắn. Mỗi ngày được nhìn ngắm bạn bè, người quen của mình, những người đang có đóng góp thật sự thiết thực cho xã hội vào thời điểm khó khăn này, mắt tôi ánh lên như có nắng.

Trong những ngày dịch bệnh, mọi hoạt động không cần thiết được hạn chế tối đa. Khi các thành viên trong gia đình có nhiều thời gian hơn để chuyện trò, chúng tôi bỗng nhiên nhắc về chuyện cũ. Câu chuyện có cả những sớm mai mù mù sương giăng, thành phố bé nhỏ với dốc đèo dập dềnh trong sương mai mờ ảo. Có những mùa mưa lê thê ròng rã kéo dài từ tháng này qua tháng khác, những buổi chiều “quanh năm mùa đông” như lời bài hát thật lãng mạn gõ vào một mảng xanh rêu của tháng ngày tươi trẻ. Xa hơn nữa là những ngày rừng theo về tận phố, trời mới xâm xẩm tối thì đường sá đã vắng vẻ, thưa thớt người lại qua, chỉ còn những gốc thông già trầm ngâm bên ánh đèn vàng quyện vào mưa mù mù đùng đục. Tôi hay đùa, ngày trước, sống cùng thiên nhiên như vậy, mình thở thôi cũng phải thật khẽ khàng.

Chúng ta rồi có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều thói quen đã thành nếp sinh hoạt thường nhật, dù mai này dịch bệnh sẽ qua đi. Ít nhất, những tháng ngày buộc phải sống chậm lại như thế này sẽ giúp ta nhận ra nhiều điều trước đây mình không để ý. Việc đó sẽ khiến ta định lượng được những giá trị thật sự của cuộc sống, để biết ưu tiên cho những gì quan trọng đối với mỗi người.

Đâu đây vọng lại lời bài hát: “Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?... Mai đây, anh đưa em đi về, mưa giăng chiều nắng tàn”… Tôi bước chậm rãi trên khoảng sân vắng vẻ, lặng nghe cây lá xạc xào. Vài con chim nhỏ lích rích những đôi chân vui nhộn. Những đóa hoa vẫn rực rỡ dưới nắng trời. Nắng vẫn mê mải bộn bề giăng mình lên cây lá, gieo cả vào tôi niềm hy vọng mơ hồ mà rõ rệt về những điều tốt đẹp sẽ về cùng nắng trong ngày mới sáng tươi.

 

ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm