Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Hương phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi lãng đãng đếm bước dưới những gốc thông già. Mưa trên chiếc ô chỉ vờn vờn nhẹ. Nhựa thông tỏa ra quyện với làn mưa mỏng sáng nay có mùi dễ chịu quá đỗi. Từ ngày phát hiện ra bốn cây thông nằm len giữa những cây cổ thụ khác trong sân trường, cứ mỗi giờ giải lao, tôi lại lấy cớ đi bộ ra cổng. Đếm nhịp bước chân đều đều và đi đến chỗ hàng thông. Những thân cây thẳng tắp, cao vút, có cả mấy nhánh phong lan sống gửi đu đưa trên kia. Tôi đoán hàng thông xấp xỉ tuổi mình. Cái tuổi chưa già mà cũng không còn quá trẻ.
Phố bắt tôi phải chầm chậm vòng xe khi nghe mùi cà phê rang xay quen thuộc. Ngoài các quán cà phê lớn, nhiều gia đình đã có máy tự rang xay, chế biến. Sáng sớm có mưa phùn và sương mù, phố vẫn uể oải với những vòng xe quay chậm, nhưng mùi cà phê kia sẽ khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái hơn rất nhiều.
Ban sáng, ngang qua những quán phở thấy sực nức mùi thơm. Bàn tay tài hoa của người chủ quán đã tạo nên món phở khô hai tô ngon nức tiếng của người Gia Lai. Mùi rau quế, hành thái, tương đen, mùi của nồi nước dùng được hầm nửa ngày đã quyện vào béo ngậy cùng với quế, hồi, gừng...
Nhưng hương phố không chỉ có phở. Nhắc tới đây tôi nhớ tới quán mì Quảng trong hẻm Tuệ Tĩnh. Quán bé tẹo teo nhưng đông khách vô cùng vì giá bình dân và vị mì đặc trưng xứ Quảng. Nước dùng ít, ghế ngồi thấp như ngồi xổm ven đường ở phố cổ Hội An.
Minh họa: Huyền Trang
Ban trưa, dừng xe ở đèn đỏ hay chạy ngang qua cửa hàng bánh nướng thì bụng dạ lại có dịp sôi réo ầm ì. Có lần trời mưa, lúc hẵng còn độc thân, mấy hôm liền tôi thất tình, không thèm rời khỏi nhà và không quan tâm ăn uống. Ấy vậy mà khi đi ngang đường Cách Mạng Tháng Tám, chỗ đèn đỏ nghe mùi bánh Paparoti nướng dậy mũi, tôi tự nhủ: “Mình đang làm cái quái gì với bản thân vậy chứ”. Hôm nay nghe mùi bánh tỏa ra ở góc quen ấy, tôi lại rẽ vào, chọn hai cái bánh nướng làm quà cho con.
Trên con đường nhá nhem tối và lấp loáng nước, tôi nghe trong gió đưa mùi hương quen. Đó là hương thơm của cây hoa sữa xù xì ở góc đường Nguyễn Thái Học. Với nhiều người, hoa sữa chỉ thơm khi gió nhẹ đưa hương chứ còn gần thì nồng lắm. Nhưng tôi thích cái vị nồng nàn ấy. Tôi thích hít hà hương thu đặc trưng của Hà Nội mà không cần phải đi xa. Ngay phố tôi, Pleiku cũng gợi nên biết bao cảm xúc.
Trời lúc nắng, lúc mưa. Cũng chẳng sao cả. Mỗi ngày, tôi chọn nhẩn nha, lẩn thẩn để thưởng thức những vị hương đặc trưng của phố, một món quà mà có lẽ không phải ai cũng nhận ra ngay bên cạnh mình.
TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm