(GLO)- Đã hơn một tháng nay, không biết từ đâu xuất hiện một bà lão ăn xin ngồi ngay gốc cổ thụ. Dù mưa hay nắng, bà vẫn ngồi bó gối nơi ấy. Bà không xin xỏ bất cứ một ai, dù là một người ăn xin. Bà nhắm nghiền đôi mắt, tay cứ xoay tròn chiếc ca. Khi có người đi ngang qua bỏ vào ca vài ngàn bạc lẻ, bà vội mở mắt, cảm ơn rối rít.
Những ngày trời nắng, bà vẫn an vị chỗ cũ, không dịch chuyển. Thỉnh thoảng người ta thương tình cho bà vài chai nước ngọt ướp lạnh. Bà cười, nụ cười móm mém vì chẳng còn chiếc răng nào. Vén mái tóc màu mây xám, bà đưa chai nước lên miệng tu một hơi như vừa từ sa mạc trở về.
Ảnh minh họa (nguồn internet) |
Những ngày mưa càng khổ hơn. Bà trùm áo mưa kín mít, tay bà vẫn xoay xoay chiếc ca như một thói quen khó bỏ. Có lẽ bà sợ, nếu bà không cử động, không gian chắc tẻ nhạt, chán ngắt. Bởi dù ở thành phố náo nhiệt nhưng nào có ai trò chuyện cùng bà. Cũng có nhiều lần người ta chạy lại năn nỉ bà vào quán trú mưa nhưng bà luôn lắc đầu. Người lớn cho rằng bà mặc cảm, trong khi con nít nói bà sợ mất “địa bàn”.
Ngày hai buổi đưa con đi học, tôi vẫn thấy bà ở đó. Thỉnh thoảng tôi tặng cho bà vài chục ngàn đồng, hộp cơm, bánh trái ăn lót dạ. Ai cho gì bà cũng nhận, cũng dùng chứ không từ chối hoặc vứt đi theo kiểu “ăn xin cao cấp”. Thậm chí cho 1.000 đồng bà cũng rối rít cảm ơn. Đôi khi con trai tôi nhín lại một ít tiền ăn sáng, tiền ăn quà để bỏ vào chiếc ca của bà. Thằng bé mới tí tuổi đầu mà có tấm lòng thương người quá đỗi. Hỏi sao làm như thế thì con trả lời: “Tại con thấy bà ấy như bà ngoại, bà nội của con, hiền từ quá nên con thương”.
Sáng nay, trời bắt đầu se lạnh, báo hiệu một mùa đông lại về. Như mọi ngày, tôi chở con đến trường. Thằng bé có thói quen cứ sáng đi học là lại nhìn qua bên kia đường rảo mắt tìm bà lão. Tôi đưa chiếc áo ấm đắt tiền mới mua hôm qua bảo con mặc vào nhưng nó cứ dùng dằng, nhất quyết không mặc và xin phép tôi cho bà lão chiếc áo ấm này. “Bà lạnh run rồi kìa ba ơi!”-con trai tôi tha thiết nói. Tôi đang suy nghĩ liệu có nên cho hay không thì thằng bé đã lấy chiếc áo ấm chạy sang đưa bà lão mặc vào. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo.
Rõ ràng, con nít không biết giá trị vật chất của chiếc áo là bao nhiêu. Trong mắt tuổi thơ, chúng thích gì thì làm nấy, không cần đắn đo, toan tính thiệt hơn như người lớn. Trên đường đến trường, thằng bé còn nghĩ đến chuyện cuối năm đập ống heo mua cho bà lão một bộ quần áo mới và một đôi dép mới. Bỗng dưng tôi thấy hãnh diện vì hành động của con mình. Mới tí tuổi đầu đã bung tỏa tánh thiện. Hy vọng mai này con sẽ là người giúp ích cho đời.
Đặng Trung Thành