Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Mùa lá trút

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi thường ngắm cây ở những con đường đến trường vào mùa cây trút lá. Những cành cây gầy guộc trơ mình dưới trời xanh và cao thăm thẳm nó khiến tôi không khỏi xao xuyến, bồi hồi.
Công viên Diên Hồng những ngày đầu năm được khoác lên chiếc áo mới xinh tươi. Nhưng ấn tượng hơn cả với tôi là thảm lá dày đã phủ kín bãi cỏ và lối đi. Công viên Diên Hồng là điểm đến thường xuyên của mẹ con tôi nhưng chưa bao giờ tôi được chứng kiến cảnh sắc đặc biệt ấy. Tôi hỏi một chị lao công, chị luýnh quýnh giải thích: “Chúng tôi bận quá, để hai ba hôm nữa mới dọn sạch được, mà chưa có năm nào lá rụng dày như vầy”. Tôi nói: “Không không, trong mắt tôi, công viên hôm nay đẹp quá, đẹp vì lá phủ kín đường đi, chưa khi nào đến công viên mà tôi được chứng kiến cảnh này”. Lá rụng thành lớp dày, dưới bước chân của mình tôi nghe những tiếng rạt rào, xột xoạt kèm với tiếng gió nhẹ đùa vui. Lá vẫn tiếp tục rụng xuống theo làn gió, trên cây, đàn chim lích rích chuyền qua những tán cây ối đỏ. Tôi như lạc vào một khu rừng nhỏ yên tĩnh mà ở đó, lâu quá chưa có ai đặt chân ghé đến.
Không chỉ tôi mà hai con nhỏ của tôi cũng òa lên thích thú. Đứa em cúi xuống nhặt những chiếc lá mới rụng còn ươm sắc đỏ, gộp lại thành bông hoa rồi nói con tặng mẹ. Anh trai lớn hơn thì rủ em gái nhặt những chiếc lá lành lặn, cho vào túi ni lông đem về trang trí. Các con như vỡ òa niềm vui: “Chưa bao giờ thấy lá rụng nhiều vầy á mẹ, đẹp quá”. Thấy mấy mẹ con thích thú với thảm lá dày, các chị lao công cởi mở hơn bắt chuyện bảo rằng: “Lúc nãy nghe chị hỏi, em sợ chị chê công viên nhếch nhác”. Tôi cười và đáp: “Có lẽ mỗi người nhìn thấy một nét đẹp riêng. Tôi thích sự tự nhiên, không tỉa vẽ”. Vậy mà tôi vẫn mong con người hãy giữ lại những thứ thuần tự nhiên nhất của rừng cây. Vì sinh vật nào cũng cần tự do, kể cả cây cối, nếu không tin, bạn thử bứng chậu hoa mai, hoa hồng ra đất trồng mà xem. Cây không bị bó rễ, lượm lặt nắng trời, vi chất, từ đó sẽ nẩy lộc đâm chồi rộ vào một sáng mùa xuân.
Minh họa: Huyền Trang
Tôi thường ngắm cây ở những con đường đến trường vào mùa rừng cao su trút lá. Những cành cây gầy guộc trơ mình dưới trời xanh và cao thăm thẳm nó khiến tôi không khỏi bồi hồi. Rồi khoảng sau, cây đâm chồi, lộc non tua tủa mọc ra cũng dưới nền trời xanh biêng biêng ấy. Những mầm non vươn lên dưới ánh trời chiều nhuốm màu cam cam, đo đỏ, để rồi ít hôm nảy lá xanh tươi. Chứng kiến sự phát triển của phố, sự thay đổi của cây mà tôi cũng xốn xang theo vòng xoay của đất trời. Tôi thích hàng cây dầu già ở phía đường Phạm Văn Đồng (TP. Pleiku). Ngày đầu xuân, cây trở mình lột những mảng non non, vo tròn rụng xuống đường, hay cây chò phía đường Huỳnh Thúc Kháng-Lý Thái Tổ, rụng những quả có đầu tròn cắm hay cánh mỏng làm người đi đường không khỏi ngẩn ngơ.
Cũng như nhiều người khác sống ở vùng đất này, tôi dành tình yêu đặc biệt cho Pleiku, vùng đất đã cưu mang và nuôi dưỡng tôi. Và tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, từ món ăn đến cảnh vật cây cỏ. Vậy nên, chỉ nhìn những hàng cây trơ mình trút lá thay áo mới những ngày đầu năm, tôi không khỏi xao xuyến. Và, tôi vội lưu giữ khoảnh khắc này bằng cách bấm máy chụp vài kiểu hình, bổ sung cho bộ ảnh về Phố núi thân thương.
TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm