Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Ngày xưa kẹo kéo…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tuổi thơ có bao nhiêu hương vị ngọt ngào. Có chùm dủ dẻ vàng ươm thơm lừng lựng. Có những quả mâm xôi đỏ mọng treo lủng lẳng ngoài bờ rào. Có que cà rem ngọt ngọt mát mát. Và có cả những cây kẹo kéo nhai mỏi cả miệng một thuở xa vời…
Ảnh nguồn internet
Khung trời tuổi thơ nơi quê nhà có bao nhiêu niềm vui đong đầy. Có cánh đồng cạn chiều chiều trâu no cỏ, những cánh diều lại bay tít cao. Có con sông quê đầu làng vẫn thường í ới gọi nhau ra ngụp lặn. Và có những trưa ngồi đầu ngõ đợi bác Tư kẹo kéo ghé sang.
Lớn rồi, ngồi nhớ lại, thấy vui. Ngày nhỏ, chẳng trưa nào mà không trốn ngủ. Bởi có vô vàn những niềm vui mà đứa trẻ quê nào cũng trải qua. Là cùng đám bạn lang thang đi tìm quả dại. Là rủ nhau ra đồng tát cá, đi tắm sông. Là góp cùng nhau chiếc dép đứt quai hay những mảnh sắt vụn đổi kẹo kéo.
Ngày xưa ấy, biết bọn trẻ làng tôi vẫn ngồi đợi ở gốc đa đầu làng mỗi trưa, thể nào bác Tư kẹo kéo cũng đạp chiếc xe cũ kĩ ghé qua. Bọn tôi thì chẳng mấy khi có tiền lẻ. Mảnh sắt vụn, chiếc dép đứt quai hay mấy vỏ lon, chai nhựa cũng chẳng đáng là bao. Nhưng thương bọn tôi, bác Tư bao giờ cũng ngắt cho mỗi đứa một cây kẹo thật dài. Ôi chao, chỉ cần được như thế đã là cả niềm hạnh phúc thỏa ước ao. Có những hôm bác Tư không ghé sang, cả bọn ngồi buồn ngẩn ngơ, nghe nhớ nhớ những que kẹo làm ngọt cả buổi trưa.
Kể làm sao hết những niềm vui với cây kẹo kéo ngày xưa. Kẹo chỉ có một vị ngọt lịm, lâu lâu lại có cái béo béo bùi bùi của mấy hạt đậu phộng rang bên trong. Vậy mà đứa nào cũng thích. Ngồi nhai từng miếng kẹo dẻo đến đơ cả quai hàm mà vẫn cứ xuýt xoa khen ngon. Vui nhất là đứng nhìn bác Tư lấy kẹo. Chẳng ai hiểu sao, từ trong một chiếc hộp gỗ đặt ở gác ba ga xe, bác lại kéo ra những que kẹo trắng dài như vô tận. Càng khó hiểu hơn là kẹo dẻo là thế, mà sao bác Tư lại có thể một tiếng “rắc” là có thể ngắt rời que kẹo ra ngay. Đó là những câu hỏi mà bọn tôi tò mò suốt cả tuổi thơ. Nhưng trẻ con thì chẳng bao giờ nhớ lâu được, những câu hỏi ấy chỉ thoáng qua thôi, cái ngọt ngon hấp dẫn của que kẹo rất nhanh chóng chiếm hết tâm trí của bọn tôi.
Đã qua rồi cái thời trưa trưa ngồi dưới gốc đa đầu làng thèm cây kẹo kéo. Chiều nay về thăm quê, hỏi đám trẻ đang đùa giỡn đường làng thì không đứa nào biết cây kẹo kéo là gì. Hỏi đám bạn ngày xưa thì chẳng mấy ai còn ở quê nữa. Hỏi thăm bác Tư thì nghe bác nghỉ kẹo kéo lâu rồi. Trong gió chiều xao xác, chợt nghe đâu đó bên mình tiếng rao từng làm thao thức cả những buổi trưa tuổi thơ: “Kẹo kéo, càng kéo càng dài, càng nhai càng ngọt, ngọt như đường cát, mát như đường phèn. Ai mua kẹo kéo không…”.
Tư Hương

Có thể bạn quan tâm