(GLO)- Chẳng hiểu sao tôi vẫn thích những bài thơ Phạm Đức Long làm từ “đời đầu”, tức cách đây gần 40 năm trước, khi anh vừa tốt nghiệp đại học nông nghiệp lên Gia Lai nhận việc.
Và thành nhà thơ lúc nào không biết, tới giờ đã có gần 20 đầu sách, cả thơ và văn xuôi.
Tất nhiên, giờ anh vẫn tràn cảm xúc, nhưng là cảm xúc đã nén lại, biết tiết chế để phô bày, biết chắt lọc để không phung phí, nhiều suy ngẫm, nhiều liên tưởng rộng, sự khái quát cao, nhưng có vẻ đã không còn độ tươi như cái thời anh viết “Khoảng trời lá thông” mà anh lấy làm tên tập thơ đầu tay, tập thơ khiến anh chính thức dấn thân vào văn chương để trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Hoa dong riềng
Đã qua lứa tuổi hai mươi
Bỗng gặp hoa dong riềng nở
Mùa thu vô tình thắp lửa
Giữa ngày mưa bụi trắng trời.
Bao nhiêu kỷ niệm xa rồi
Từ lâu cây thầm cất giữ
Tuổi thơ đã vào quá khứ
Lại ùa về ngập trong tôi.
Minh họa: Huyền Trang |
Màu hoa của nỗi buồn vui
Đơn sơ sẽ sàng chân chất
Tuổi thơ như ong khát mật
Hoa cho vị ngọt êm đềm.
Nửa đời dầu dãi lớn khôn
Vẫn nguyên màu hoa thơ dại
Thời gian trôi hoài trôi mãi
Còn đây sắc đỏ quê mùa!
Khoảng trời lá thông
Pleiku
Khoảng trời lá thông
Khoảng trời có ô
Khoảng trời có tán
Nắng ràn rụa cháy từng sợi mảnh
Gió thì thầm hát mãi khúc thần ca.
Khoảng trời lá thông
Hương chín rụng như mơ
Tôi có tuổi hai mươi ở đó
Tôi có nắng
Có mưa
Có những cơn lốc đỏ
Có mùa xuân im lặng kéo qua đời.
Khoảng trời lá thông
Bạn bè tôi cũng nghèo
Thương nhau tránh cái nhìn cùng quẫn
Thương nhau giữ tròn lẽ sống
Giữa trắng đen hư thực thăng trầm.
Khoảng trời lá thông
Khoảng trời lá thông
Nhà thơ xưa đã trút hồn trong đó
Nhà thơ xưa đã trút bầu máu đỏ
Sừng sững giữa trời một câu thơ.
Khoảng trời lá thông
Dầu nắng
Dầu mưa
Vẫn tinh khiết một sắc xanh óng ả
Bạn vẫn làm thơ
Vẫn yêu thơ nghiệt ngã
Vẫn giữ trong đời một khoảng trời riêng!