(GLO)- Chẳng phải Tết mới đến từ hôm qua, cái hôm mà lũ trẻ từ những chuyến xe, chuyến tàu, chuyến bay trở về? Những căn nhà rộn lên màu Tết, mùi Tết, niềm vui sum họp của Tết. Bao nhiêu yêu thương đón đợi cả một năm trời thế là đã đủ, nhà nhà bắt tay vào đón Tết với những tất tả tươi vui. Nào là dọn dẹp, gói bánh, đi chợ, mua hoa, trang hoàng nhà cửa… Tất cả dồn dập đến theo Tết tươi vui và hớn hở.
Vậy mà hôm nay đã thấy màu của tàn phai. Lọ hoa lay ơn hôm trước mới được chị Hai chăm chút cắm tỉa trong bình đã nở bung hết nguyên cành, những sắc đỏ cam đang dần nhạt màu. Hơi nhang trầm trên bàn thờ mấy hôm trước vấn vít là thế mà nay cũng nhạt khói, mâm ngũ quả dường như cũng uể oải sắc tươi. Tàn phai Tết lách vào nhè nhẹ ngay từ thời khắc Giao thừa trôi qua. Những mệt mỏi của chuẩn bị Tết tan biến mau theo bước chân chúc Tết ngày mùng một, rượu định rót ra ly mời nhau bỗng ngừng lại vì nhớ tới Nghị định 100. Một hơi thở nhẹ của gió len vào buổi trưa khan tiếng gà khiến những tàn phai càng lan nhanh hơn.
Minh họa: KIM HƯƠNG |
Những xúng xính đầu xuân đi chùa, những vội vàng chen lấn để lấy hình up Facebook khoe xuân khoe Tết trượt nhanh đi trong những cú thả like vội vã. Đôi lúc, đám trẻ còn chưa kịp xem lại trong đám hình tự sướng được cân chỉnh ấy có đủ mặt gia đình mình không hay chỉ là những bức ảnh của mình và hội bạn nhí nhố, để mặc bố mẹ với khoảng sân rộng mênh mông đợi đám con về chụp chung bức hình gia đình. Màu của tàn phai len nhanh vào nỗi buồn của bố mẹ, làm bạc thêm đôi chút mái tóc điểm sương, làm nhăn nheo thêm đôi chút ở khóe mắt đang rân rấn giọt buồn.
Ngoài hiên, nắng cũng nhạt, chậu mai vàng mới qua mấy ngày Tết rực rỡ hoa đã lả tả rớt xuống khoảng sân như vạt nắng mỏng. Một đợt gió nhẹ bâng quơ cũng khiến những đốm nắng xao động rồi lìa cành. Chiếc bàn dài ngoài sân kê để đón khách, ắng lặng, ly tách buồn tênh những khề khà đã vãn. Câu chuyện mới vừa rôm rả đầu xuân đã chẳng còn nghe tiếng, chiếc ấm om trà xanh nằm im trong giỏ vẫn còn đầy những nước. Tiếng ti vi phát đi tiếng cười, tiếng vỗ tay của tiết mục ngày đầu năm như rơi vào khoảng vắng, chưa kịp tạo nên một vòng tròn sóng trên mặt hồ yên tĩnh. Tết phai màu thật rồi.
“Hết Tết!”-câu nói thốt ra từ một cuộc vui nào đó khiến lòng xốn xang. Giở chiếc vé khứ hồi ra xem lại ngày giờ, thấy vẫn còn kịp chút thời gian vội ào về, lo sắp xếp. Chiếc áo rút vội ngoài dây phơi đem vào nhà vẫn đang còn ẩm đã nhét vội vào ba lô, chưa đủ đồ mà đã thấy cộm. Lại trút ra xếp lại, trời ạ, biết bao nhiêu bánh mứt mẹ đã lén nhét xuống đáy ba lô tự lúc nào chẳng biết? Lại phải lôi ra, càu nhàu. Mẹ để nhà mà ăn, không hết thì đem chia cho hàng xóm. Điện thoại thì cứ tí một lại tin nhắn, đám bạn đang cố thu vén nốt chút thời gian sót lại để họp lớp. Thế là lại vội vã ù đi, để mặc chiếc ba lô dở dang cùng câu nói với theo của mẹ: “Về sớm để chiều còn đi cho kịp giờ nhé con”.
Đến khi lên xe, ngoái đầu nhìn lại dáng mẹ lẫn trong dòng người mới thấy nhói lòng. Ngồi trong phòng chờ sân bay, lướt nhanh điện thoại theo thói quen, chợt phát hiện ra mình chưa kịp có bức hình nào với cả gia đình. Những rời rạc hiện ra như mảnh ghép, nào là hình em đang lau lá, mẹ đang đãi đậu, bố đang gói bánh. Nào là bình hoa đẹp, nào là bánh mứt, rồi bạn bè… Từng hình ảnh, từng khoảnh khắc cứ hiện ra bất chợt. Tự hẹn lòng, nhất định nhất định năm sau sẽ sắp xếp thời gian cho gia đình, cho bố mẹ, cho những khoảnh khắc sum họp êm đềm. Chợt chuông báo tin nhắn rung lên. Em trai gửi cho bức ảnh nó ghép hình cả nhà, đủ mặt mọi người đang tất bật chuẩn bị cho Tết. Xem ảnh mà nước mắt chẳng thể ngừng tuôn...
KIM SƠN