Báo xuân 2025

Thẳm sâu miền Tết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Tôi vừa ngang qua một con dốc nhỏ, phía trên là đám mây phớt hồng sau rừng thông đổ dài trong ráng chiều, cạnh bên là đôi bông đỗ mai vừa rơi. Một thoáng bình yên cho tôi miên man trong ký ức thẳm sâu miền Tết.

tham-sau-mien-tet.jpg
Tết quê. Ảnh: Phùng Tuấn Ngọc

Mùa đã thổi những ngọn gió nghinh tân suốt cả một chiều dài tâm tưởng. Lối nhỏ cũng vừa thắp lên một nhành xuân. Lòng lại ngân lên những câu thơ đã thuộc nằm lòng: “Xin chào nhau giữa con đường/Mùa xuân phía trước miên trường phía sau” (Chào nguyên xuân-Bùi Giáng).

Một trong những điều kỳ diệu về Tết theo tôi, ấy là từ trong ký ức mơ nhớ hôm qua ai đó đã tuốt lá mai chưa, vun bụi gừng sẻ lên luống từng lá non xanh, có nhớ đã bọc từng phong bánh in đủ các loại giấy kiếng màu. Cũng chẳng phải bây giờ hay hoài niệm, lại muốn quay về xưa cũ để có thể lý giải tại sao ta lại nôn nao đến vậy. Bởi trong rất nhiều hành trình của Tết, ta biết vừa vặn thương mến, nhận ra những điều tự mình thấy đủ, thấy hạnh phúc; quý trọng phút quây quần, sum họp ấm êm thì tựa cả mùa xuân nhân gian bên mình.

Tôi đã có những lần tựa vào mùa xuân như thế, chỉ để nhìn ngắm đất đai xứ sở nơi mình sinh sống, hay từ mỗi cuộc trở về quê để chạp mả ông bà mới hay quê hương nguồn cội. Đã bao nhiêu mùa xuân tôi hiện diện nơi này, đã bao nhiêu cái Tết tôi rong chơi trên triền đồi cỏ hát, bao lần tôi ngồi lặng im trong chiều vàng, bên bông dã quỳ lẻ loi cuối mùa…

Tôi thích được ngồi cùng Tết lắng nghe từng hơi thở đang chảy tràn qua áng mây xa, qua nhành tơ, qua nhựa sống đang cựa mình đang mùa bật lá. Mọi người mong chờ một chuyến xe trở về. Người ta có cả năm dài tháng rộng, nhưng rồi cứ đến áp Tết mới có đủ lý do mà tất bật, vội lao đi như thế.

Nhưng không chỉ riêng tôi, dưới nhiều mái nhà, dưới những mái đầu đổi màu theo năm tháng, vẫn tựa cửa sớm mai đón chờ người đi xa trở về. Người trẻ thường không để ý đó thôi, bao trái tim đang rõ hơn từng nhịp mong ngóng đoàn viên. Những đứa con đi xa, bận bịu hay thư thả, rạo rực hay bâng khuâng vẫn luôn nhớ mình có một nơi để về.

Bởi Tết không đến từ những deadline ngập đầy của bạn trẻ. Tết đến từ lời hẹn hứa đầu năm, ý định muốn kết thúc năm cũ thật nhanh để về nhà với mẹ. Tôi không dám can dự ý định của nhiều bạn trẻ, vì tôi không phải họ, tôi chỉ biết hiên nhà, ngoài sân, ban công, bậu cửa vài tia nắng đổ nghiêng trên những mái đầu ngả bóng thời gian vẫn ngồi đó trông ra, mong đợi, ngóng tin.

Khi ngân ngấn, khi lén thở dài, khi thành tiếng: “Khi nào con về?”. Đó là chuyến xe cuối năm có dáng hình quen thuộc, căn phòng lâu nay thiếu vắng được sửa soạn, ánh mắt mẹ cha rạng rỡ chờ mong.

Tết còn trong ước vọng ngàn đời, trong bước đi thong thả và thành kính khi bày biện mâm cúng gia tiên đầu năm, ước nguyện đầu xuân trước cửa chùa. Đâu đó, dưới nếp nhà có dáng ngồi tựa cửa sương mai, có hình hài phảng phất những chiếc bóng ngang đời nhau đã thôi hiện diện bên mình. Đó là lúc ta biết buồn để lòng thành thật hơn với chính mình, để gột rửa muộn phiền đã qua. Tâm tưởng khi ngồi bên Tết quả thật rất xúc cảm, thiêng liêng.

Tết về theo tiếng gọi của màu hoa bình dị. Trước Tết, má tôi tháo túm vạn thọ buộc khô cất từ tháng trước, tự tay gieo trên khoảnh đất trước nhà. Mấy lần anh em chúng tôi can ngăn, rằng má có tuổi, rằng bây giờ phố xá còn ai trồng vạn thọ. Mấy chậu cảnh của chị Ba được má tận dụng để trồng xen. Suốt những hôm sau đó, má quanh quẩn với mấy cây vạn thọ. Có mấy lần tôi mang về cho má giống vạn thọ Pháp màu lạ và đẹp. Má bảo chỉ thương giống vạn thọ quê.

Tôi hoài nhớ bóng dáng cha ngồi phệt dưới gốc mai. Năm tháng rồi đi, mấy ai còn nhớ ngoài sân nhành mai dịu dàng vàng tươi, phơi mở những đường nguyên xuân. Ngồi tựa bên một cội mai mà cha để lại, thức dậy trong tôi sâu thẳm nỗi nhớ, nơi ánh sáng len lỏi qua tán cây già cỗi. Cội mai ấy có lẽ đã trải qua biết bao mùa đông khắc nghiệt, bao cơn bão giông, nhưng vẫn đứng đó, dịu dàng đơm sắc.

Có lẽ, chính sự tĩnh lặng của nó đã gieo vào lòng tôi những hạt mầm lẽ sống. Mai vàng rồi phai sắc, nhưng Tết hẳn đằm sâu ký ức con người. Và trong phút lắng đọng, ai cũng có một “cội mai” để tựa vào, để luôn nhớ về một người đi xa.

Tôi ngồi với Tết như ngồi bên một người bạn cũ, dễ gần, trong trẻo, bình yên. Có hôm từ trên cao vút của đỉnh núi giăng mờ nhìn về phố thị, có khi từ những cuộc hẹn năm trước dang dở mãi đến nay mới hội ngộ giữa phố xa. Tất cả nghe ra rộn ràng, thiết tha. Mỗi không gian đó như nhắc nhở về đức tin cuộc đời, về những điều đẹp đẽ mà ta thường quên lãng trong những bộn bề thường nhật.

Trong hơi thở của Tết, tôi dạo bộ phía dưới thung xa. Tôi tránh các con để lau những giọt nước mắt. Tôi nhớ cha, cha tôi đang ở rất gần, trong mùi hương trầm, trong sắc mai vàng, trong bước đi của Tết thành kính và linh thiêng. Bên này phố đã sáng đèn, bên kia nhấp nhô núi đồi. Tôi nhặt đôi bông đỗ mai vừa rơi và thả trên mặt nước hồ tĩnh lặng. Ai đó nói, vận tốc của cánh hoa đào là 5 cm/s. Tôi thầm nghĩ, nếu thế nào khi tôi có thể nghe thấy tiếng những bông hoa đỗ mai đang rơi phía sau lưng tôi rất khẽ. Tết như chậm lại, chỉ với một bông đỗ mai vừa rơi khỏi cành.

Thì ngoài kia Tết đã về rồi đó, ngàn sắc hoa tỏa hương, đào mai nụ biếc, chùm quất nhà ai ươm vàng trong nắng tươi.

Có thể bạn quan tâm