Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Tháng hai tâm tình

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi vô cùng ngỡ ngàng khi phát hiện ra tháng hai này có 28 ngày chia đều cho 4 tuần, từ thứ hai đến chủ nhật. Ngày mùng 1 đầu tiên của tháng là thứ 2 và ngày 28 cuối tháng “vừa hay” trùng với chủ nhật. Tức là tháng hai thật vừa vặn, đủ đầy, không thừa cũng không thiếu. Ngoài thông tin thú vị như thế, với tôi, tháng hai còn đong đầy yêu thương chín ngọt nơi quê nhà. “Con thương quê mình những ngày tháng hai”. 
Tiếng máy điện thoại rung lên, không gian thinh lặng, tiếng vỡ òa của nước mắt, nỗi nhớ của đứa con xa quê chảy tràn nhớ qua nhịp thời gian lướt qua rất chậm. Ngày tháng hai, mỗi khi gọi điện về cho ba, câu cuối của cuộc hội thoại là cứ nhắc nhớ về ngôi nhà nằm giữa vườn rẫy, nơi có ba ngồi nhớ con vì Tết nay xa nhà.
Sáng tháng hai, đã sang mùa gió thức. Nức nở thấy mình đang bước đi trong ngày gió lên, xạc xào đám lá. Đến cả nhịp thở gấp gáp cũng kết thành gió. Có khi, gió đùn lên từng đụn, từng đụn như cuốn hết những lớp bụi mờ.
Nhiều hôm, gió thưa thớt nhẹ, đủng đỉnh bay lên lưng núi; bay lên đến đỉnh đầu rồi mỏng dần, loang loãng ra cùng nắng. Gió cứ thế thổi dài mơn man qua triền đồi, qua mép sông, ngang bầu thác. Gió lan tỏa lên mặt đất, chất chứa ngàn năm trong lồng ngực núi rừng sâu thẳm hoang dại và phóng khoáng.
Mỗi ngọn gió kể một câu chuyện về cuộc phiêu lưu của những cánh ong đang nhảy múa trên khắp lưng đồi, vạt rẫy hay triền miên, dìu dặt, gấp gáp nơi thung sâu, thong thả ngan ngát cùng vườn điều sắc hoa tim tím. Gió e ấp bên màu trắng tinh khiết khi ngang qua rẫy cà phê, cứ như ai đó đang được ôm vào lòng cả biển mây vô tận. Gió tít tắp chạy một đường thẳm xa trong các cánh rừng cao su bắt đầu những chồi non nhu nhú.
Minh họa: Huyền Trang
Có những điều thuộc về ngày hôm qua xa ngái với những cánh ong bay trong gió cùng tháng ngày “du mục” của ba tôi. Với những người nuôi ong như ba thì ngày nào cũng là ngày xuân. Bởi ở nơi đâu có hoa thơm, cỏ lạ thì nơi đó chính là nhà, là mùa xuân của ba.
Khi rừng cao su bắt đầu thay lá cùng lúc mùa hoa cà phê bung nở khắp nơi, vừa lúc đó, hành trình “du mục” của ba cũng bắt đầu. Cả một quá trình di chuyển từ vùng này sang vùng khác, vượt chặng đường xa mà tập kết chỗ có hoa để “đánh mật”.
Tôi nhớ, lúc nhỏ thường theo ba nhọc nhằn trên những cánh ong. Tôi mê hoặc tiếng reo vù vù, vun vút cùng thanh âm vỗ vôm vốp của muôn đôi cánh mỏng đang loãng dần hòa cùng tiếng trở mình thức giấc khẽ khãng của đàn ong mật. Bao thanh âm ấy lúc tưởng dễ quên vậy mà cứ in sâu trong tiềm thức. Rằng như thế là để thấy tim mình đang rung ngân, dìu nhau mà đi qua hết những mùa nhớ.
Buổi trưa mang cơm ra trại ong, nắng gió cứ chảy tràn xuống lưng áo ba. Tôi thèm cảm giác được ba cõng qua những triền dốc xưa cũ ấy. Có ngọn gió nào thổi qua xôn xao miền mơ tưởng, có những dáng người luôn an trú mãi trong tim.
Tôi cứ miết mải đuổi theo những cánh ong và nhìn trộm khoảnh khắc chú ong thợ đang vào nhụy hoa để lấy mật, gom hạt phấn. Những con ong đã dính theo những hạt phấn trên thân, khi bay đến bông hoa khác, các hạt phấn đó rơi vào nhụy và tạo nên sự thụ phấn cho hoa cà phê. Hóa ra, khi những cánh ong rì rào bay trong gió thì mùa đã trôi trong tâm thức tự lúc rồi.
Tháng hai, ngày tôi đi học xa, ba tiễn trong một chiều trắng tinh trên triền “hoa tuyết” ngát hương. Lúc tôi ngoái lại nhìn vườn cà phê mênh mông, bạt ngàn chạy tít tắp tới chân trời, cây nào cây nấy nở vô vàn bông hoa trắng muốt, trắng ngần. Cảm giác như tuyết vừa rơi giữa mùa hè, trùm phủ lên ngọn cây, cành lá.
Tôi ngồi xuống nâng những nụ hoa chưa kịp nở, búp hoa còn bé xiu xíu. Ngồi cùng tôi là cái nắng óng ánh, con gió mê mải, vẻ trời xanh trong ngút ngắt và thoảng đây đó mùi hương ngọt lành se sắt. Chiếc máy bơm nước rì rầm xa xa cùng thanh âm réo rắt vui tai của tiếng nước xối xả vào gốc cây những nụ hoa, mầm chồi mơn man trái ngọt đang bật dậy, đón ngày mới cùng ban mai ấm áp, tin vui. Những yêu thương chớm nở lúc này thì chẳng phải đã mùa rồi sao?
Tháng hai rồi cùng dần khép lại với những khó khăn, phiền muộn qua đi để đón tháng ba reo ca trong nắng mới. Ai rồi cũng có quyền hy vọng vào những dự cảm tốt đẹp về cuộc sống bình thường trở lại. Hạnh phúc nhất đời này là sớm mai thức dậy cùng người mình yêu thương, gọi tên và nghe tiếng người ngồi đó mà đợi ta về.
PHÙ CÁT

Có thể bạn quan tâm