Văn hóa

Văn học - Nghệ thuật

Trà nguội…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tối nay, chị nằm ôm con một mình trong căn nhà nhỏ, ngoài ô cửa sổ đìu hiu gió còn thoảng mùi thân quen của người đàn ông vừa bước qua cuộc đời mình. Sáng mai khi thức dậy, chị không còn được pha ấm trà bằng tất cả tình yêu thương, bởi đơn giản vì sẽ không còn ai uống nữa.

Chị đã biết trước kết cục này từ rất lâu rồi nhưng chị cứ cố gắng giằng níu nó từng ngày. Không phải tình yêu của chị không đủ lớn để làm trái tim anh ấm áp, mà chỉ đơn giản là vì trái tim anh chưa bao giờ hướng về phía chị. Có một người thứ ba mơ hồ luôn luôn ám ảnh trong ngôi nhà nhỏ này. Mà người ấy chị lại không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chị càng không thể ghen tuông với một người đã chết.

*
Chị, anh và Tịnh Thu vốn là ba đứa bạn cùng xóm nhỏ chơi với nhau từ hồi còn cởi truồng ra đường nghịch cát. Bố ba đứa đều là bộ đội, vắng nhà biền biệt cả mùa nắng lẫn mùa mưa. Nhà đứa nào cũng chỉ có hai mẹ con, ba nhà chụm lại giống cái chân kiềng, một người ho cả ba nhà sốt sắng. Lúc bé, chỉ thấy ba người mẹ chiều nào cũng ra hiên ngồi nói vọng sang nhà nhau, những câu chuyện chẳng có gì cuốn hút lũ trẻ. Chuyện chợ búa, chuyện ngày tháng và hàng trăm câu chuyện bao giờ cũng bắt đầu bằng mấy từ “Đợt anh nhà tôi về…”.

 

Minh họa: Huyền Trang

Ba đứa nhóc không thể ngồi yên nghe mấy chuyện đó quá mười lăm phút. Bọn chị bày trò với mấy con chó con hoặc chơi bán đồ hàng. Anh thường làm khách mua, còn chị và Tịnh Thu thì làm hai người bán, đứa nào cũng chèo kéo anh đến xem hàng. Thường thường anh vẫn mua của Tịnh Thu nhiều hơn rồi thích thú thả những đồng tiền bằng lá khế vàng xuống tay Tịnh Thu. Có những hôm đi học, chị và Tịnh Thu bị bọn nhỏ làng bên chặn đường bắt nạt. Anh luôn có mặt đúng lúc để tát tai vài thằng và kéo hai đứa con gái về phía mình che chở. Ngay từ lúc nhỏ, trong mắt chị, anh luôn là một người thật tốt, là người chị nghĩ đến đầu tiên mỗi lúc vui buồn. Và chắc hẳn Tịnh Thu cũng vậy.

Khi chị và Tịnh Thu 18 tuổi thì anh đã là chàng trai 20 cao lớn. Ngày chia tay để anh đi bộ đội, thấy anh ôm Tịnh Thu lưu luyến mà lòng chị đắng lại. Mấy con hạc giấy thức trắng đêm để gập cuối cùng không dám trao anh. Sau đó chị thi đỗ Trường Sư phạm Hà Nội, còn Tịnh Thu lên tận Tây Bắc học. Thi thoảng chị lên đơn vị thăm anh, nhìn thấy nhau, câu đầu tiên bao giờ anh cũng hỏi:

 -Em có biết tin tức gì về Tịnh Thu không?

Rồi suốt buổi thăm gặp là những câu chuyện, những nghĩ suy của anh đều hướng về Tịnh Thu như thể chị chỉ là vô hình, là ảo ảnh. Đã có lần như không thể chịu đựng được hơn cảm giác đó, chị đã hỏi anh:

-Anh yêu Tịnh Thu đúng không?
Thoáng chút ngỡ ngàng nhưng cuối cùng anh cũng làm nhói buốt tim chị bằng một cái gật đầu.
-Thế còn em thì sao? Em là gì trong trái tim anh?

Mãi mãi chị không bao giờ nhận được câu trả lời của anh. Ngay cả khi sau này hai người đã thành vợ thành chồng thì một lời yêu anh cũng chưa bao giờ trao cho chị. Trái tim anh đã ở lại trong buổi chiều mùa thu hanh hao nắng xứ núi rừng Tây Bắc điệp trùng. Nơi Tịnh Thu đã mãi mãi ra đi…

Khi đó chị đang đi thực tập thì nhận được tin Tịnh Thu đã qua đời trong trận lũ quét cấp 10. Thời gian đó cũng là lúc Tịnh Thu gần hoàn thành quá trình thực tập trên một huyện vùng cao. Hung tin đó khiến anh bàng hoàng như chết lặng người. Đấy cũng là lần đầu tiên chị nhìn thấy anh trở nên yếu đuối đến vậy.

Bốn năm sau cái chết của Tịnh Thu, anh chị gắn kết với nhau bằng nghĩa vợ chồng. Trước ngày cưới, anh chỉ nói vẻn vẹn một câu:

-Bởi vì anh không muốn mất đi thêm một người quan trọng nữa. Nhưng lại rất sợ cuộc hôn nhân này sẽ giết chết chúng ta.

-Em không tin là mình lại không thể mang niềm vui đến cho anh. Rồi chúng mình sẽ có những đứa con, sẽ bận bịu lắm. Anh sẽ chẳng còn thời gian mà buồn, mà nhung nhớ.

Anh không nói gì, tránh ánh nhìn của chị bằng một tiếng thở dài. Rồi thì có con, chị chuyển vài ba chỗ làm. Ngoài lương bộ đội, anh còn tham gia làm kinh tế. Những đứa con lớn lên, anh xin chuyển đơn vị để tiện bề chăm sóc vợ con. Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi.

*
Trước lúc ra đi, anh có hỏi chị một câu:

-Sống bên anh bấy lâu, có giây phút nào em thực sự thấy thanh thản và hạnh phúc không?

Chị cúi mặt, xoay tròn chén trà trên bàn tạo ra những tiếng kêu rất nhỏ. Anh nhìn chị mà dấy lên lòng thương cảm vì anh biết chị chưa bao giờ nhận được tình yêu từ nơi anh, dù chỉ là chút ít. Có chăng đó là trách nhiệm với nhau của đạo vợ chồng. Anh lấy chị giữa những giày xéo, đớn đau từ một trái tim yêu đương vụn vỡ sau cái chết của Tịnh Thu. Anh lấy chị chỉ đơn giản vì anh thương chị. Suốt sáu năm trời sống với nhau, anh cư xử và vun đắp cái gia đình bé nhỏ này bằng thứ tình thương đó. Đã có lúc anh muốn quên Tịnh Thu đi để trái tim mình thử yêu thương lại một lần nữa. Nhưng dường như sự cam chịu của chị cùng những ánh nhìn khắc khoải càng khiến anh luôn phải đối diện với quá khứ của mình.

Thi thoảng trong những câu chuyện bên chén trà, chị buột miệng khơi lại chuyện xưa:

-Nhớ nhất vẫn là những ngày đi xem chiếu rạp. Ba đứa mình lui cui chui rào, tóc Tịnh Thu mắc vào mớ rong gai rối tung lên. Em và anh ngồi gỡ cả buổi trong tiếng khóc thút thít của Thu. Nghĩ lại sao mà thấy ngộ.

-Những chuyện qua lâu rồi, em còn nhắc lại làm gì.

-Tại cũng sắp đến ngày giỗ Tịnh Thu. Cô ấy ra đi vào đúng mùa đông, chắc là lạnh lẽo lắm…

Đã có lúc anh phát điên bởi những câu nói của chị. Anh đã cố quên thì hà cớ gì chị lại là người khơi dậy những ký ức lúc nào cũng có thể chực trào trong trái tim anh. Mỗi lần như vậy, anh lại chuếnh choáng vài ngày bởi những vết thương đã cũ.

Sự hy sinh, nín nhịn của chị càng làm anh cảm thấy ngột ngạt và buồn tẻ. Mà chỉ riêng hai thứ đó thôi cũng đủ giết chết một cuộc hôn nhân. Giá như chị cứ ghen tuông, thi thoảng cứ cáu giận, thậm chí có lúc chị hãy coi anh chẳng là gì hết thì có lẽ anh sẽ học được cách yêu thương chị. Giá như chị cứ để cái quá khứ kia chôn vùi trong lớp bụi thời gian. Thay vào đó chị hãy sưởi ấm ngôi nhà này bằng ngọn lửa mang màu sắc riêng của chính mình.

Anh chọn cách ra đi, bởi nếu còn tiếp tục ở lại nơi đây, sẽ có ngày anh nghẹt thở giữa hai chiều thời gian giằng xéo. Anh giận mình không thể mang đến cho chị một cuộc sống hạnh phúc như mong muốn. Giận chị cứ quẩn quanh với những nỗi đau đã cũ để rồi quên chính nhịp đập trái tim mình. Bỏ lại ấm trà chị mới pha còn đang ấm, anh đi…

*
Khi anh bước chân ra khỏi cánh cửa cổng, còn nghe vọng lại vài tiếng kẹt cửa đìu hiu. Chị chợt nhẩm thầm một câu ngạn ngữ trên cuốn sách cầm tay: “Người vừa đi thì trà nguội”.

Vũ Thị Huyền Trang

Có thể bạn quan tâm