Rồi, ông từng là giảng viên Học viện Kỹ thuật quân sự (Bộ Quốc phòng), rồi Chánh Văn phòng Hội Nhà văn, Giám đốc Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam. Thời là Giám đốc Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam, ông làm những bộ phim “Ông cố vấn”, “Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông”, “Hà Nội Hà Nội”... nổi tiếng, còn đóng một nhân vật trong phim nữa. Ông là nhà văn với nhiều đầu sách và là nhà thơ đích thực. Tóm lại là ở mảng nào ông cũng nhiều thành tựu.
Tôi với ông cùng mê lái ô tô, nhưng ông khác tôi là biết rất rõ tại sao xe chạy được, công dụng của từng bộ phận, còn tôi chỉ biết lái. Giờ trên 70 tuổi, ông vẫn vi vu lái xe trên đường và làm thơ với tình yêu ngùn ngụt của thuở đương trai. Ông liên tục đăng thơ trên Facebook cá nhân rồi các báo lại lấy về đăng. Thơ ông có những cái kết bất ngờ đến... bất ngờ: “Dốc lớn leo trời đã vượt hết/Ngoái nhìn khó nhọc mát mồ hôi/Ta trải đời ta, rồi ta biết/Khó nhất là khi vượt dốc người”.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
BÀ NỘI
Tôi nhìn bà nội từ xa
Cách hai ngọn núi cách ba cánh đồng.
Minh họa: T.N |
Bà nội trẻ đã vắng ông
Tảo tần gánh cả nhà chồng trên vai
Cha tôi út ít sắn khoai
Trại rừng lam lũ hôm mai sương dầm.
Tôi đi xuân hạ thu đông
Mòn vai áo lính khúc sông vơi đầy
Khi bà rong ruổi gió mây
Cánh đồng khô nước rừng cây trụi cành.
Tôi giờ đếm ngược mong manh
Dáng hình bà nội cao xanh đỉnh trời
Có nhiều bà nội yêu người
Có một bà nội yêu tôi mỗi ngày.
DỐC TRỜI
Ta đã leo qua những dốc dựng
Từ thời lính nhỏ tuổi đôi mươi
Những dốc chiến tranh mù khói súng
Những dốc hòa bình băng tuyết rơi.
Minh họa: H.T |
Ta leo dốc dựng lên Lũng Cú
Thấy núi sông xanh dưới bóng cờ
Lên Thượng Phùng dốc họp chợ gió
Ngả Mù Căng Chải ruộng tả thơ.
Dốc đứng dốc dài, ừ đều dốc
Chồn chân lê bước cũng đến nơi
Ta chiếm lĩnh ta đầu non mọc
Một quả tinh khôi rạng rỡ soi.
Dốc lớn leo trời đã vượt hết
Ngoái nhìn khó nhọc mát mồ hôi
Ta trải đời ta, rồi ta biết
Khó nhất là khi vượt dốc người...
VIÊN ĐÁ MIỀN SƠN CƯỚC
Tôi đi hết con đèo sương mù
Mười hay mười hai cây số đâu có gì khác
Những vệt sơn phản quang bắt đèn vuông đất
Thắp lên vàng tín hiệu bình yên.
Minh họa: Huyền Trang |
Tôi nhặt đại xù xì đá nhám một viên
Mang theo xe đi đến nơi chưa đến
Nơi chả có lời ai hò hẹn
Qua cây thông rồi lại thấy cây thông.
Sương loãng dần, trời đem ướt ra hong
Choáng lũng sâu đàn trâu đi lũ lượt
Mấy mái xám khói mơ hồ ký ức
Tiếng thác âm u xa thẳm rơi.
Viên đá nằm gốc cây mộc của tôi
Bỏ lại chỗ vô danh đỉnh đèo sương trắng
Và viên đá kiên gan trong im lặng
Ném tôi lên miền sơn cước mỗi ngày...