Giọng Cà Rốt trầm trầm, thương thương, Bống chợt thấy lòng mình như có hẹn với lời mời ấy. Đúng là vùng đất ấy, Bống mới chỉ biết tới trong thơ, trong nhạc và những bài học lịch sử trong sách. Hôm ấy, Bống vẽ hình trái tim màu đỏ vào cái chấm tròn đánh dấu vị trí Huế trên bản đồ. Những hình trái tim được đánh dấu đến đâu là nơi đó Bống đã đến hoặc muốn đến, trên dải đất hình chữ S yêu thương.
Cà Rốt là cô bạn Bống tình cờ quen và thân trong cao điểm dịch Covid-19 vào năm trước. Các cô bé, cậu bé ở nhà học online. Có những tình bạn nhen nhóm online trên các nhóm zalo, facebook… Tình bạn của Bống và Cà Rốt cũng như thế. Khi thành phố vừa hết giãn cách, Bống lật đật đi gửi mấy cuốn sách tặng Cà Rốt vì hôm nói chuyện qua zalo, bạn nói, bạn mê kệ sách của nhà Bống quá đi. Bống đã kể Rốt nghe về những cuốn sách mình thích. Hai bạn cùng nói về những bản nhạc, bài hát mà mình cùng yêu.
Trong đó, Cà Rốt có nhắc tới bài Thương về miền Trung. Hóa ra là quê hương của Rốt. Ơ, lạ chưa kìa, những cuốn sách và những bản nhạc cứ thế níu gần hai người bạn ở hai xứ khác nhau chưa từng một lần gặp gỡ.
Mẹ thưởng cho Bống một chuyến đi tự chọn sau một năm học hành chăm chỉ. Và dĩ nhiên, vùng đất đầu tiên mà cô nhỏ nghĩ đến hè năm nay là xứ Huế, nơi có bạn Cà Rốt dễ thương. Lời hẹn đến Huế với Cà Rốt không ngờ có thể thực hiện nhanh đến thế.
*
* *
Khi đoàn tàu xình xịch lăn bánh qua đèo Hải Vân, mẹ chỉ cho Bống những đám mây trôi xa xa tựa như chỉ chênh chếch ngang tầm cửa sổ tàu chạy. Đến những khúc quanh co, Bống có thể nhìn đoàn tàu tựa như con rắn khổng lồ đang nặng nhọc trở mình giữa thảm xanh đồi núi. Biển xanh ngọc, sóng trắng vỗ vào chân núi tựa một bức tranh đẹp tuyệt. Mẹ nhắc tới câu thơ yêu thích học thuộc từ thời tiểu học: “Sương trắng viền quanh núi/ Như một chiếc khăn bông/ - Ồ núi ngủ lười không/ Giờ mới đang rửa mặt” (*). Bống bật cười thành tiếng: “Núi ở đây phải nói siêu lười mẹ ạ, giờ đã giữa chiều rồi vẫn đang rửa mặt”.
Bỗng tiếng hát từ những chiếc loa rộn rã cất lên bài hát quen thuộc Tàu anh qua núi. Bài hát này Bống vẫn thường nghe trong nhiều chương trình tivi, nhưng ngồi trên đoàn tàu lắc lư qua đèo Hải Vân nghe vẫn có những cảm xúc rộn ràng, bồi hồi chi lạ. Trong lúc mẹ cứ mải mê say đắm ngắm cảnh, Bống chỉ ngắm một chút rồi thôi. Bống nghĩ đến Cà Rốt. Tàu chạy trễ 15 phút nên chắc chắn sẽ về ga trễ. Giờ này Rốt ra ga Huế đón Bống rồi…
Thi thoảng Bống lại thấy điện thoại mẹ đổ chuông. Không cần nhìn cũng biết ngay là Rốt đang nóng lòng mà gọi. “Bống đến mô rồi? Răng lâu rứa?”. Tàu chỉ đến ga trễ mười lăm phút thôi mà Rốt làm như trễ dài cả thế kỷ.
Rốt trở thành hướng dẫn viên du lịch xịn sò nhất mà Bống từng được gặp, đến đâu Rốt cũng có những câu chuyện thật liên quan để kể. Như hôm thăm Đại nội, bạn nói:
- Ông Rốt từng có lúc làm quan á.
- Ô, ông là quan văn hay võ?
- Không nha, ông quan đóng mấy giây thôi trong phim Đêm hội Long Trì. Nhưng mà ở nhà Rốt có hình chụp lại, ông hay kể với mọi người như một kỷ niệm vui á. Nhưng mà ở Huế thì vào một nhà nào đó cũng có thể gặp ông bà cố xưa kia là quan, quan “xịn” luôn. Mà ông Rốt nói, quan trọng nhất vẫn là mỗi ngày mình cố gắng hơn hôm qua.
Hay lúc dắt Bống ra hồ sen bên cổng thành nội chơi, giọng Rốt ríu rít như muốn hòa theo lũ chim đang trò chuyện trên cành:
- May cho Bống quá, năm nay sen nở muộn nên giờ vẫn còn quá chừng. Hồ sen Bống đứng đây nè, hôm nọ Rốt ra đây gặp bao nhiêu là bạn. Bạn ếch cốm, tắc kè hoa tinh nghịch thi thoảng kêu vang một tiếng hù mình giật mình… Mà mấy bạn hay lắm nhen, không có sợ người đâu. Chắc vì hồ sen này là nhà của các bạn, tụi mình chỉ là khách thôi.
Rốt cúi xuống nhặt những cánh sen hồng tươi còn thơm phức vừa rụng bên hồ, thả xuống làn nước trong veo. Cánh sen chấp chới như con thuyền nhỏ xinh xinh.
- Ủa có rắn không? Tui sợ rắn - Bống hỏi.
- Không, chỉ toàn mấy bạn hiền lành không hà.
- À Rốt, sao cây phượng nào ở Huế hoa cũng nở đỏ thắm và nhiều thế nhỉ? Trong mình hoa phượng trên cây không nở nhiều thế.
- Vì ở đây thời tiết khắc nghiệt hơn Sài Gòn. Những cái cây rất vất vả để sinh tồn, ra hoa, kết trái nên màu cũng sẽ thắm hơn đó mà.
*
* *
Bống đã được mẹ đưa đi nhiều vùng đất rồi nhưng không hiểu sao chỉ mấy ngày ra Huế lại thấy vùng đất ấy đặc biệt chi lạ. Những buổi chiều hai bạn nắm tay nhau dạo chơi bãi cỏ ven sông, ngụp lặn cùng nhau trên dòng Hương, cùng dắt tay nhau đi trong đại nội lung linh, nghe kể những câu chuyện xưa tích cũ của Huế. Xứ Huế bây giờ như một phần yêu thương trong Bống rồi.
Mẹ nói, Bống yêu Huế đến vậy vì ở đó có một hướng dẫn viên thật đặc biệt - là cô bạn xứ Huế yêu thương như Rốt. Khi người ta yêu mến và hiểu về nơi mình đến, đặc biệt là hiểu về con người, thì vùng đất ấy sẽ trở nên thương quý vô cùng.
Trước khi chia tay, mắt Bống rơm rớm, Cà Rốt quay đi giấu giọt nước mắt vừa lăn xuống má. Dù hai bạn đã hẹn sẽ gặp lại nhau nhưng những ngày xa nhau sắp tới sao mà dài vời vợi.
Mùa hè đến rồi, khi điệp vàng, Osaka đã tàn, rụng, nhạt màu, những vòm phượng bừng lên sắc đỏ và lũ ve rộn ràng ca ran nơi Bống ở. Bống chợt nhớ tới hương sen, hồ sen hoa nở như thắp đèn hoa đăng hồng, nhớ tới sắc phượng nở bừng bên chùa Thiên Mụ, ven sông Hương. Nhớ Huế, nhớ Cà Rốt, nhớ về một nơi chốn được đánh dấu hình trái tim thắm đỏ trên bản đồ, nơi có một mùa hè rất yêu đã in sâu trong lòng mình mà nhất định Bống sẽ trở lại.