Văn hóa

Quà tặng tâm hồn

Nắng tháng Ba

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Vậy là tạm biệt nhé những ngày mưa phùn, gió rét căm căm, tạm biệt những chiếc áo bông to sụ, những tấm chăn dày ấm.

Một sớm mai thức giấc, ta ngỡ ngàng xiết bao khi thấy đất trời đổi thay, mới hôm qua đây thôi trời vẫn còn rất lạnh, vậy mà qua một đêm tựa như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, tiết trời ấm lên hẳn với nắng vàng lấp lóa khắp mọi ngõ ngách. Chắc hẳn không chỉ riêng ta mà với tất cả mọi người, vạn vật đều mong chờ thời khắc này. Vậy là tạm biệt nhé những ngày mưa phùn, gió rét căm căm, tạm biệt những chiếc áo bông to sụ, những tấm chăn dày ấm. Ta khẽ chào đón một tháng Ba ngọt ngào với muôn vàn tia nắng ấm áp.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ta cứ đằm mình trong màu nắng lấp lánh, muốn chạy ra giữa khoảng sân bao la mà chạm tay vào dải vàng và được “tan chảy” cùng chúng cho thỏa bao nhiêu tháng ngày đợi mong. Ta cảm tưởng như tạo hóa đang ưu ái cho một tháng Ba tươi đẹp để chắt lọc những gì tinh túy nhất vào màu nắng diệu kì. Đó là màu nắng mang màu vàng nhẹ của mỡ gà sóng sánh, của giọt mật ong non đầu mùa đang hình thành và của dải lụa vàng mơ phất phới giữa bầu trời lộng gió. Ta chẳng biết miêu tả sao cho đúng, đủ màu nắng tháng Ba. Chỉ biết rằng nó lấp lánh, diệu kì, hiện hữu trước mắt, làm say đắm bao kẻ si tình và mê hoặc khiến cho người ta phải đắm nhìn.

Nắng tháng Ba là nắng ấm. Hơi ấm đánh thức bao chồi non bật nhú, tạo nên một màu xanh ngập tràn đồi núi, ruộng đồng, bờ bãi. Hơi ấm khiến cho những cọng rêu nơi góc sân cứng cáp vươn mình với màu xanh đậm kiêu hãnh. Hơi ấm giục cây lúa đẻ nhánh, dày đặc. Và hơi ấm gọi cánh én từ phương xa về nhả từng bản nhạc trên không trung da diết. Hơi ấm hân hoan trong bước chân của người đi ra đồng thảnh thơi nhổ cỏ. Hạt bùn lấp lánh trên gót chân, vương lên vầng trán người nông dân tần tảo. Và trong ánh mắt ta thấy được ngời sáng niềm tin yêu, hi vọng vào một mùa mới bội thu...

Nắng tháng Ba là nắng thơm. Cái thơm đến từ sự khô khén hong khô vạn vật. Là cọng rơm vàng khô cong chờ bà nhặt nhạnh làm chổi. Nhát chổi lạo xạo dưới nền gạch. Chú mèo tam thể nằm lười lim dim đôi mắt, nhúm lông rung lên theo cơn gió thoảng qua. Mẹ trải những quả bồ kết mới hái phơi cho thật khô khén rồi cất bỏ lọ. Ta lại nhớ nồi nước gội đầu của mẹ năm xưa. Nồi nước sóng sánh, vàng màu cánh gián. Tay mẹ sần sùi cầm gáo dừa múc từng gáo khoát lên lọn tóc mây. Tóc gội xong được hong khô dưới nắng. Nắng thơm từng lọn tóc, thơm mùi bồ kết và thơm tình yêu thương mẫu tử. Nắng đi tới đâu, vạn vật thơm tới đó. Nhìn nắng, ta lại nhớ mẹ đến da diết, thấy bóng mẹ rõ nét, thật gần gũi, cặm cụi trong những lần phơi áo, phơi chăn. Như một lúc nào đó, kí ức lại đưa ta tới những câu thơ trong bài thơ “Nắng lên” của nhà thơ Lưu Trọng Lư: “Tôi nhớ mẹ tôi thủa thiếu thời/ Lúc người còn sống tôi lên mười/ Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội/ Áo đỏ người đưa trước dậu phơi...”.

Nắng tháng Ba mang màu nắng thanh xuân, màu nắng của sức trẻ. Tuổi trẻ với ta đong đầy hạnh phúc khi khoác trên mình chiếc áo xanh, mũ tai bèo rong ruổi khắp mọi miền đi tình nguyện. Sức trẻ sôi sục trong huyết quản. “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên” - câu khẩu hiệu đến giờ vẫn còn đúng và truyền cảm hứng với lớp lớp thế hệ trẻ. Đó là những ngày tháng Ba nắng vàng ướt đẫm tấm áo xanh ta đã khóc, cười với những mảnh đời khốn khó, vất vả. Ta quệt vội giọt mồ hôi mặn chát trên trán, ngăn chúng không rơi vào mắt. Ta hát khúc hát bài ca tuổi trẻ. Dẫu có khó khăn, nhưng với ta sẽ không bao giờ chùn bước. Đi xa để yêu thương hơn đồng loại, để trái tim mình thổn thức những yêu thương. Và năm tháng thanh xuân ấy, có màu nắng tháng Ba cùng đồng hành, chứng giám.

Màu nắng tháng Ba hiện tại nhưng cũng là kí ức. Cảm ơn cuộc đời cho ta được trọn vẹn tận hưởng những vạt nắng ngọt, cho ta thêm nhiều hồi ức tuyệt đẹp, để ta thênh thang bước vào đời với những yêu thương.

Có thể bạn quan tâm