Văn hóa

Quà tặng tâm hồn

Lời ngỏ cùng trăng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sau bao ngày nắng gắt, cơn mưa chiều buông xuống xóa tan mọi nóng bức, oi ả. Không khí trở nên trong lành, dịu mát như tiết thu. Phủ lên màn đêm tĩnh mịch, dìu dịu là ánh trăng bàng bạc, mong manh, loang vào đêm thẫm.

Ánh trăng non đầu tháng vừa mảnh như tơ, vừa như sắc lạnh ấy mơn man trên từng phiến lá khiến chúng như được dát một lớp bạc mỏng, lung linh trong màn đêm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi thư thái ngồi tận hưởng chút không khí trong lành, dịu mát của tiết hè đặc trưng Tây Nguyên. Bỗng bắt gặp một vì sao hôm mọc sớm khiến mọi ý nghĩ đều đổ dồn đến ngày mai. Chợt khẽ co người lại bởi một cơn gió nhẹ lướt qua. Chút se lạnh đủ làm lòng tôi thầm mong có một bếp lửa hồng, một bàn tay ấm sẻ chia.

Tôi thường ngồi nghe tiếng mưa rả rích trong màn đêm. Thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua màn đêm lóe lên tia sáng bạc sắc lạnh như rạch ngang bầu trời. Trong khoảnh khắc này, tôi lại mong nhớ ánh trăng non đầu tháng. Thứ ánh sáng như xa, như gần. Nó không quá tỏ như trăng rằm và cũng không vời xa, mờ ảo như trăng cuối tháng mà dịu dàng vừa đủ để tôi ngồi thành thật với mọi cảm xúc và trải lòng mình vào ánh trăng một cách tự nhiên như hai người bạn hàn huyên sau bao ngày xa cách. Cùng nhau chờ đợi những nụ quỳnh đang dần mở từng cánh mỏng tinh khôi. Mỗi lớp cánh mở ra như hé mở từng lớp hương bao ngày ấp ủ, để rồi hòa vào đêm thứ hương thơm trong lành, tinh khiết. Ánh trăng dừng lại trên từng cánh hoa. Mọi vật trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hương quỳnh và ánh trăng len lỏi vào từng ngóc ngách của đêm.

Đêm hè Tây Nguyên se lạnh. Màn đêm đã được thay bởi những tầng mây bạc, mảnh trăng non còn treo trên đỉnh đầu đang bị mây dần che khuất. Ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng rạng rỡ, tỏa ra cái nắng hè hơi gắt nhưng khi chiều về thì nắng mềm mại như vỗ về mảnh trăng non đang đầy dần và tròn hẳn trong đêm rằm rồi sau đó lại vơi đi đến cuối tháng.

Nhớ ngày còn thơ bé, trong giấc ngủ mơ màng, tôi thường nghe mẹ hát ru. Lời ru da diết, mênh mang, lẩn khuất vào cùng ánh trăng. Lại có những đêm trăng sáng tỏ, bố ngồi uống trà trầm tư bên khói thuốc, mẹ tôi cặm cụi may vá bên mái hiên.

Ngày ấy, bố mẹ tôi là công nhân. Ngoài giờ hành chính, mẹ vẫn tranh thủ trồng hoa màu theo thời vụ, bố thì làm mộc, giúp người ta dựng nhà. Ngày họ làm cơm mời về nhà mới, bố chở tôi trên chiếc xe đạp duy nhất trong nhà. Bóng hai bố con đổ dài trên con đường sỏi mấp mô có trăng theo cùng.

Thật lạ khi mỗi lần hồi tưởng về những ký ức xa xưa thì trăng như người bạn tri kỷ lặng yên lắng nghe tôi trải lòng và gửi gắm tâm tư qua từng con chữ. Có những điều không thể nói vậy mà với con chữ lại có thể được tuôn ra một cách tự nhiên để rồi giúp tôi chữa lành, xoa dịu nỗi buồn và nhân lên những niềm vui.

Đêm nay, ánh trăng gầy đầu tháng lại lặng lẽ sáng, tôi miệt mài tìm lại những cảm xúc gửi lòng mình. Tôi thấy mình thật may mắn khi cuộc đời đã cho tôi gặp được những người bạn tài hoa qua các con chữ. Ở họ, tôi nhận ra tình yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, yêu con người và hơn cả, qua con chữ tôi nhận ra tâm hồn đẹp nơi họ.

Có thể bạn quan tâm